Chương 6

: Sinh Nhật Vui Vẻ và Cuộc Chiến Bánh Ngọt
Căn biệt thự số một của khu thượng lưu sáng rực ánh đèn, không khí bên trong tràn ngập sự ấm áp và rộn ràng khác hẳn với vẻ xa hoa lạnh lẽo thường thấy. Phòng khách được trang trí lộng lẫy, với những dải ruy băng lấp lánh treo khắp nơi, bóng bay đủ màu sắc bay lượn trên trần nhà, và một chiếc bánh sinh nhật ba tầng khổng lồ đặt ngay trung tâm. Hương kem ngọt ngào hòa quyện với ánh sáng dịu dàng từ những ngọn nến, tạo nên một khung cảnh vừa ấm cúng vừa đầy ý nghĩa. Chu Tân đứng giữa căn phòng, ánh mắt vẫn còn ngỡ ngàng, miệng nở nụ cười hạnh phúc khi nhận ra tất cả những điều này là dành cho mình.
“Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật!” Tân Như Vân đứng trước mặt anh, đôi tay nhỏ nhắn vỗ nhịp nhàng, giọng hát trong trẻo vang lên như chuông bạc. Cô nghiêng đầu, nụ cười tinh nghịch làm sáng bừng cả khuôn mặt xinh đẹp. Chiếc bánh sinh nhật trước mặt được trang trí công phu, với lớp kem trắng mịn màng điểm xuyết những bông hoa đường ngọt ngào, như thể hiện tình cảm chân thành của người chuẩn bị. Tân Như Vân, với bộ đồ công sở vẫn còn vương chút hương thơm, nhẹ nhàng đẩy chiếc bánh tới gần Chu Tân, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui. “Tân, anh đúng là đồ ngốc! Bận rộn công việc đến mức quên cả ngày sinh nhật của mình. May mà có em và mẹ nhắc nhở, không thì anh để ngày đặc biệt này trôi qua trong vô nghĩa à?”
Chu Tân gãi đầu, cười khổ, ánh mắt lướt qua Tân Như Vân rồi dừng lại ở mẹ mình, Cố Cốc Tuyết, người đang đứng phía sau với vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại thoáng chút dịu dàng. “Ừ, đúng là lỗi của anh. Cả ngày bù đầu với công việc, anh quên béng mất hôm nay là sinh nhật mình,” anh nói, giọng đầy hối lỗi. Anh nhìn chiếc bánh trước mặt, rồi nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình, lòng trào dâng cảm giác biết ơn. “Cảm ơn em, cảm ơn mẹ. Thật sự… anh không biết nói gì hơn.”
Cố Cốc Tuyết, dù vẫn giữ vẻ ngoài nghiêm nghị, khẽ gật đầu. “Tân, mấy năm nay con đã làm việc rất chăm chỉ, mẹ đều thấy cả. Hôm nay là sinh nhật con, mẹ và Như Vân muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ, chỉ có gia đình mình thôi, không mời ai khác.” Giọng bà vẫn lạnh, nhưng ẩn trong đó là sự chân thành hiếm có. Với một người phụ nữ quyền lực như bà, việc dành thời gian chuẩn bị cho sinh nhật con trai là điều không phải ai cũng được chứng kiến. Chu Tân nhìn mẹ, đôi mắt thoáng đỏ hoe, cảm động trước tình cảm mà bà hiếm khi bộc lộ.
Tân Như Vân, đứng bên cạnh, nở nụ cười rạng rỡ. “Thôi, Tân, đừng nói nhiều nữa. Cắt bánh đi, kẻo nến cháy hết bây giờ!” Cô nháy mắt, giọng điệu tinh nghịch như thường lệ. Dù ở Tâm Hải, cô là một nhân viên sắc sảo và chuyên nghiệp, nhưng trong không gian gia đình này, cô lại trở thành một cô gái trẻ trung, đáng yêu, như thể trở về những ngày tháng vô tư bên Chu Tân thời còn đi học. Cô bước tới, kéo tay anh, thúc giục anh cầm dao cắt bánh.
Chu Tân bật cười, cầm con dao lên, chuẩn bị cắt miếng bánh đầu tiên. Nhưng ngay khi lưỡi dao vừa chạm vào lớp kem mềm mại, anh cảm nhận được một luồng gió nhẹ lướt qua. “Bộp!” Một cục kem trắng toát bay thẳng vào mặt anh, dính đầy trên má và mũi. Chu Tân ngẩn người, còn Tân Như Vân thì phá lên cười, hai tay vỗ vào nhau đầy phấn khích. “Haha, Tân, nhìn anh kìa! Mặt anh giờ như chú mèo con dính kem!” Cô chỉ tay, cười đến mức cong cả người, bộ đồ công sở khẽ rung lên theo từng cái cười giòn tan.
“Như Vân, em dám!” Chu Tân giả vờ tức giận, lau vội lớp kem trên mặt, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự tinh nghịch. Anh nhanh tay lấy một miếng kem từ chiếc bánh, ném thẳng về phía Tân Như Vân. “Bộp!” Lớp kem dính ngay vào gò má trắng mịn của cô, làm cô thét lên một tiếng, nửa bất ngờ nửa thích thú. “Tân, anh dám chơi em!” Cô hét lên, nhưng nụ cười trên môi không hề tắt. Không chịu thua, cô cũng lao tới chiếc bánh, lấy một nắm kem lớn, và thế là một cuộc chiến bánh ngọt chính thức bùng nổ.
Hai người đuổi nhau quanh phòng khách, tiếng cười vang vọng khắp căn biệt thự rộng lớn. Kem bay tứ tung, dính đầy lên quần áo, tóc tai và cả sàn nhà. Tân Như Vân, dù mặc bộ đồ công sở thanh lịch, giờ đây chẳng còn giữ được vẻ ngoài chỉn chu. Lớp kem trắng bám trên má và cổ cô, làm nổi bật làn da trắng mịn như sứ. Chu Tân, với mái tóc rối bù và khuôn mặt lấm lem kem, trông chẳng khác gì một cậu nhóc nghịch ngợm. Cả hai cười đến đau cả bụng, không gian ngập tràn niềm vui và sự vô tư hiếm có.
Cố Cốc Tuyết đứng một bên, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai “đứa trẻ” đang đùa nghịch. “Hai đứa chơi vui lắm đúng không?” Giọng bà vang lên, sắc lạnh nhưng không giấu được chút ý trêu chọc. Chu Tân và Tân Như Vân dừng lại, ngẩng đầu nhìn bà, và rồi cả hai phá lên cười lớn hơn nữa. Hóa ra, trên gò má của Cố Cốc Tuyết, người luôn giữ vẻ ngoài hoàn hảo, cũng dính một vệt kem trắng nhỏ xíu, làm bà trông ngố tàu một cách đáng yêu. Với một nữ cường nhân như bà, khoảnh khắc này thực sự là hiếm có.
“Hừ, nghỉ ngơi sớm đi!” Cố Cốc Tuyết lườm hai người, cố gắng giữ vẻ uy nghiêm nhưng không giấu được sự lúng túng. Bà quay người, bước nhanh về phòng ngủ, tiếng gót giày cao gót gõ nhịp trên sàn, để lại Chu Tân và Tân Như Vân tiếp tục cười khúc khích. “Như Vân, em nhìn mẹ kìa, buồn cười chết mất!” Chu Tân chỉ tay, giọng đầy thích thú. “Còn anh thì sao? Mặt anh như chú mèo dính kem!” Tân Như Vân đáp trả, rồi cả hai lại ôm bụng cười.
“Nhưng mà Như Vân, bộ đồ của em bẩn hết rồi. Phải tắm lâu lắm mới sạch đấy,” Chu Tân trêu, ánh mắt lướt qua bộ đồ công sở lấm lem kem của cô. Tân Như Vân lườm anh, bĩu môi. “Tại ai? Còn không phải anh khởi xướng à? Giờ em phải mất cả tiếng tắm rửa đây.” Cô thở dài, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút ngọt ngào.
Chu Tân nở nụ cười ranh mãnh. “Vậy để anh tắm chung với em cho nhanh!” Anh dang tay, giọng điệu nửa đùa nửa thật. Tân Như Vân đỏ mặt, lườm anh một cái. “Ghét! Đã nói rồi, phải đợi đến khi cưới nhau, em mới cho anh hết mà.” Cô quay người, bước nhanh về phòng riêng trong biệt thự, tiếng dép lê lẹp kẹp vang lên, để lại Chu Tân đứng đó với nụ cười hạnh phúc.
Anh nhìn theo bóng lưng cô, lòng trào dâng cảm giác ấm áp. Có một người bạn gái như Tân Như Vân, được mẹ anh yêu quý và thậm chí có cả một căn phòng riêng trong biệt thự gia đình, là điều mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mơ ước. Chu Tân biết mình may mắn, và anh trân trọng từng khoảnh khắc bên cô.

Bình luận

Để lại bình luận