Chương 6

: Trò Chơi Của Bệ Hạ
Sau khi rút “con cặc” còn nóng hổi ra, tôi lười biếng dựa vào thành sofa, nhìn bãi chiến trường nhầy nhụa. Chị Tuyết Mai vẫn nằm đó, thân thể tuyệt mỹ co giật nhẹ trong cơn cực khoái.
“Chưa xong đâu,” tôi lạnh lùng ra lệnh. “Đứng dậy, liếm sạch ‘con cặc’ của tôi đi.”
Chị Tuyết Mai, vị trưởng phòng cao quý ban nãy, giờ đây kéo lê tấm thân rã rời, trần truồng bò đến trước mặt tôi. Chị ngoan ngoãn quỳ xuống, bắt đầu liếm láp “thằng nhỏ” của tôi một cách thành kính. Tôi vừa hưởng thụ, vừa quan sát cảnh tượng trước mắt.
“Liếm xong rồi,” tôi nói, “thì dọn dẹp đống bừa bộn trên sofa đi. Cởi truồng mà dọn. Tôi muốn ngắm.”
“Vâng… thưa bệ hạ.” Chị ấy đáp, giọng lí nhí.
Chị Tuyết Mai bắt đầu dọn dẹp. Chị ấy hoàn toàn trần trụi. Tấm lưng ong mượt mà, cặp mông tròn lẳn cong vút, và bộ ngực G-cup vĩ đại cứ thế đung đưa theo từng cử động. Tôi ngồi đó, khoanh tay, thong thả thưởng thức. Thỉnh thoảng, khi chị đi ngang qua, tôi lại vươn tay bóp mạnh vào đầu vú chị, hoặc vỗ một phát thật kêu vào mông chị.
“Á…” Chị chỉ dám khẽ kêu lên, rồi lại tiếp tục công việc, gương mặt ửng hồng một cách đáng yêu.
Tôi bắt đầu suy tính. Chị Tuyết Mai hiện không có bạn trai, nhưng sếp Hùng thì đang theo đuổi ráo riết. Lão già đó là một trở ngại. Ta không thể quá phô trương. Nhưng… mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Ta cần thêm đồ chơi, nhiều đồ chơi hơn nữa!
Hôm nay là thứ Bảy, tôi quyết định đưa chị ta về căn hộ của mình. “Chị Tuyết Mai, công việc xong rồi. Chúng ta cùng về chứ?”
“Vâng, Lâm.” Chị ấy đã mặc lại quần áo, nhưng ánh mắt nhìn tôi không còn là của một người sếp, mà là của một con thú cưng.
Về đến căn hộ nhỏ của tôi, không khí đột nhiên trở nên hơi ngượng ngùng. Chị ấy ngồi trên giường tôi, có vẻ bối rối. Tôi nhìn đồng hồ, mới 4 giờ chiều. Tôi không thể lãng phí khoảng thời gian quý báu này.
Tôi phải nghĩ cách. Đúng rồi!
Tôi đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ tối. Giờ đó chị ấy về nhà sẽ không ai nghi ngờ.
“Chị Tuyết Mai,” tôi cười, “chúng ta chơi một trò chơi nhé?”
“Trò chơi?” Chị ấy ngước lên, mắt ánh lên vẻ tò mò. “Trò gì vậy Lâm?”
“Một trò chơi bí mật,” tôi ghé sát tai chị, thì thầm. “Từ giờ, khi nào tôi nói ‘Tuyết Mai, nghe cho kỹ’, chị sẽ phục tùng mệnh lệnh tiếp theo của tôi. Được không?”
“Được chứ! Nghe vui đấy!”
“Nhưng đây là bí mật của chúng ta. Tuyệt đối không được nói cho ai biết.”
“Tất nhiên rồi!”
Tôi mỉm cười. “Vậy thì… Tuyết Mai, nghe cho kỹ. Tôi đói rồi. Chị vào tủ lạnh xem có gì nấu cho tôi ăn đi. À, mà phải cởi truồng ra nấu đấy.”
“Hì hì, tuân lệnh, Bệ hạ!”
Chị ấy lại bắt đầu nhập vai. Rất tốt. Chị ấy nghĩ đây là một trò chơi, nhưng chị không biết rằng, mệnh lệnh thôi miên ban đầu đã khiến chị không thể kháng cự bất cứ yêu cầu nào của tôi, dù nó có bệnh hoạn đến đâu.

Bình luận

Để lại bình luận