Chương 6

: Hành Trình Mới

Sáng hôm sau, Bảo Lâm tỉnh dậy với cảm giác như bị đè bởi tảng đá. Hôm nay là hạn chót của Hùng, và anh vẫn thiếu tiền. Nhưng bước đột phá với NANO đêm trước cho anh chút hy vọng. Anh kiểm tra lại thiết bị, đảm bảo nó hoạt động hoàn hảo: chiếc vòng tay mỏng nhẹ, kết nối mượt mà với remote, có thể điều khiển cơ thể mà không ảnh hưởng tư duy. “Đây là chìa khóa,” anh lẩm bẩm, nhưng bí mật này phải được giữ kín. Anh không thể bán nó, cũng không thể tiết lộ, nên chỉ còn cách dùng nó gián tiếp để kiếm tiền.

Ý tưởng lóe lên: tạo một trải nghiệm giải trí độc đáo tại bar của Mai, nơi khách trả tiền để cảm nhận cơ thể bị “điều khiển” như trò chơi, tất nhiên với sự đồng ý và giám sát. Anh gọi cho Mai, cẩn thận trình bày mà không nhắc đến NANO: “Tớ muốn làm một sự kiện ở bar, kiểu công nghệ mới, khách sẽ thích.” Mai phấn khích: “Nghe đỉnh đấy! Tối nay thử luôn nhé, tớ sẽ mời khách VIP!” Anh đồng ý, lòng thấp thỏm. Nếu thành công, anh có thể trả nợ Hùng và tiếp tục nghiên cứu.

Cả ngày, Lâm chuẩn bị. Anh chế tạo thêm một chiếc vòng tay, đảm bảo an toàn và dễ sử dụng. Anh cũng viết một kịch bản đơn giản cho sự kiện, gọi nó là “Trò Chơi Điều Khiển” để tránh nghi ngờ. Đến tối, bar của Mai sáng rực, đông nghẹt người. Cô mặc váy đỏ rực, ôm sát cơ thể như muốn bùng nổ, cặp đùi trắng mịn lấp ló dưới mép váy. “Cậu sẵn sàng chưa? Khách đang tò mò lắm!” cô nói, tay chạm nhẹ vào tay anh. Anh gật đầu, cố không để ánh mắt cô làm mình xao nhãng.

Sự kiện bắt đầu. Mai giới thiệu Lâm như “nhà phát minh trẻ”, và anh bước lên, cầm chiếc vòng tay giả vờ là thiết bị giải trí. Một cô gái trẻ, mặc váy bó xanh, xung phong thử. Anh đeo vòng cho cô, kích hoạt remote. “Hãy giơ tay lên!” anh nói, bấm nút. Tay cô gái giơ cao, đám đông vỗ tay. Anh tiếp tục, khiến cô xoay người, bước đi, mỗi động tác mượt mà như múa. “Cảm giác thế nào?” anh hỏi. Cô gái cười, ánh mắt lấp lánh: “Kích thích lắm, như bị cậu chiếm lấy!” Đám đông reo hò, yêu cầu thêm. Lâm thở phào, sự kiện thành công ngoài mong đợi.

Doanh thu đêm đó đủ để trả Hùng. Lâm gặp gã trong một con hẻm tối, đưa tiền với tay run. “Khá lắm, nhóc. Nhưng đừng nghĩ thoát tao dễ thế,” Hùng cười nham hiểm trước khi đi. Lâm nhẹ nhõm, nhưng biết mình chỉ vừa vượt qua một thử thách. Anh trở lại bar, nơi Mai đang chờ. “Cậu làm tốt lắm!” cô reo, kéo anh vào phòng sau, khóa cửa. “Giờ thì thư giãn nào,” cô thì thầm, ngồi lên đùi anh, váy trượt lên để lộ đùi trần.

Anh ngập ngừng: “Mai, tớ…” Cô đặt ngón tay lên môi anh: “Đừng nói, để tớ lo.” Cô cúi xuống, hôn anh, môi cô mềm mại và nóng bỏng, lưỡi cô lướt qua môi anh, khơi dậy ngọn lửa trong anh. Anh đáp lại, tay luồn vào tóc cô, kéo cô sát hơn. Mai cởi áo anh, móng tay cào nhẹ lên ngực anh, khiến anh rùng mình. “Thích không, Lâm?” cô thì thầm, cởi váy, để lộ thân hình trần truồng chỉ còn nội y ren đỏ. Anh nuốt nước bọt, mắt dán vào ngực cô căng tròn, núm hồng lấp ló sau lớp ren.

Mai quỳ xuống, tay mở khóa quần anh, hơi thở nóng rực phả vào da anh. “Tớ muốn cậu thoải mái,” cô nói, giọng khàn khàn, bắt đầu vuốt ve anh. Anh rên lên, đầu ngửa ra sau khi cô dùng môi, lưỡi cô linh hoạt, ướt át, khiến anh run rẩy. “Mai… trời ơi…” anh thở gấp, tay siết chặt tóc cô. Cô ngẩng lên, ánh mắt dâm đãng: “Tớ chưa xong đâu.” Cô trèo lên anh, cọ vùng kín qua lớp ren vào anh, rên khẽ: “Ư… cậu làm tớ ướt hết rồi…” Họ tiếp tục, cơ thể quấn chặt, tiếng rên của Mai vang lên dâm dục: “Hư… Lâm… mạnh nữa đi…” Anh đẩy cô xuống bàn, hôn khắp ngực cô, tay lướt xuống nơi ướt át, khiến cô cong người, rên lớn: “A… sướng quá…” Cả hai chìm vào khoái lạc, dù chưa đi đến cuối, nhưng đủ để Lâm quên đi mọi áp lực.

Bình luận

Để lại bình luận