Chương 6

Frank không nói gì, chỉ lắc đầu thở dài. Ông đã quá quen với những ý tưởng “điên rồ” từ giới chủ mới.

Buổi tuyển chọn diễn ra vào sáng thứ Bảy. Bất chấp sự nghi ngờ của Frank, số lượng người đến tham gia khiến Khang cũng phải bất ngờ. Hàng trăm thanh thiếu niên, cả nam và nữ, đứng xếp hàng dài trước cổng sân vận động cũ kỹ của Bromley Borough FC. Họ đến từ khắp các khu dân cư lân cận, với ánh mắt tràn đầy hy vọng và khao khát được chơi bóng.

Khang đứng trên khán đài nhỏ, quan sát đám đông. Emily đứng cạnh hắn, mặc bộ đồ thể thao gọn gàng, khuôn mặt rạng rỡ đầy nhiệt huyết. Sau một đêm “huấn luyện”, cô dường như còn tràn đầy năng lượng hơn trước.

“Chủ tịch Khang, đông hơn tôi nghĩ nhiều,” Emily nói, giọng hào hứng. “Chúng ta sẽ làm gì với ngần này người?”

“Chúng ta sẽ thử thách họ,” Khang đáp, ánh mắt lướt qua từng gương mặt. Hắn không chỉ tìm kiếm kỹ năng bóng đá, hắn còn tìm kiếm một thứ khác. Một thứ mà chỉ hắn mới có thể nhận ra.

Buổi tuyển chọn bắt đầu. Khang giao cho Emily phụ trách các bài kiểm tra thể lực cơ bản: chạy tốc độ, bật nhảy, sức bền. Hắn đích thân quan sát từng người.

Hắn nhìn thấy một cô gái trẻ có mái tóc đỏ rực, làn da trắng bóc, đang chạy nước rút. Cô bé nhỏ nhắn, nhưng tốc độ đáng kinh ngạc. Mặc dù dáng người không cao, nhưng mỗi bước chạy của cô đều đầy mạnh mẽ.

`Cái gì đây?` Khang tập trung tinh thần. `Một năng lượng tiềm tàng…`

Hắn lại nhìn sang một cô gái khác, thân hình hơi mũm mĩm, nhưng mỗi cú sút của cô lại có lực rất mạnh. Quả bóng bay vút như tên bắn.

`Thú vị. Tố chất bẩm sinh.`

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Khang đã chọn ra được một danh sách sơ bộ gồm hai mươi cầu thủ nam và ba cầu thủ nữ. Hắn muốn có một đội bóng hoàn chỉnh, và Emily là một huấn luyện viên thể lực tuyệt vời.

Sau buổi tuyển chọn, Khang và Emily ngồi lại trong văn phòng. Emily đổ mồ hôi, nhưng ánh mắt cô vẫn lấp lánh sự phấn khích.

“Chủ tịch Khang, anh thấy thế nào? Có ai thực sự nổi bật không?” Emily hỏi.

“Có. Rất nhiều,” Khang đáp, đưa cho cô danh sách. “Cô Emily, tôi muốn cô đặc biệt chú ý đến ba cô gái này.” Hắn chỉ vào tên họ trên danh sách. “Họ có tiềm năng thể chất rất lớn. Tôi muốn cô trực tiếp huấn luyện họ, và chúng ta sẽ có những buổi huấn luyện đặc biệt cho họ.”

Emily nhìn danh sách. Ba cái tên: Sarah, Chloe và Jessica. Sarah là cô gái tóc đỏ với tốc độ kinh người. Chloe là cô gái mũm mĩm với cú sút mạnh. Còn Jessica, đó là một cô gái cao ráo, dáng người thon gọn, có khả năng rê bóng cực kỳ khéo léo.

“Tôi sẽ sắp xếp lịch tập ngay,” Emily nói. “Tôi tin với phương pháp của tôi, họ sẽ phát triển rất nhanh.”

“Và với phương pháp của tôi nữa,” Khang mỉm cười đầy ẩn ý. “Cô Emily, tối nay, cô hãy đến nhà tôi. Chúng ta sẽ có một buổi huấn luyện riêng với Sarah. Tôi muốn kiểm tra giới hạn của cô bé.”

Emily thoáng ngần ngại, nhưng nhanh chóng gạt đi. Cô tin vào Khang. Anh ta đã chứng minh tầm nhìn của mình bằng việc thu hút đông đảo người đến tuyển chọn. Có lẽ, những “phương pháp đặc biệt” đó thực sự hiệu quả.

“Vâng, Chủ tịch. Tôi sẽ có mặt,” Emily đáp, ánh mắt vẫn đầy nhiệt huyết.

Đêm đó, Khang chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Hắn không chỉ muốn “huấn luyện” Sarah mà còn muốn Emily chứng kiến và cảm nhận được sự thay đổi. Điều này sẽ củng cố niềm tin của Emily vào hắn, và khiến cô trở thành một “trợ thủ” đắc lực hơn.

Đúng bảy giờ, tiếng chuông cửa vang lên. Emily và một cô gái trẻ đứng trước cửa. Sarah. Cô bé mới 17 tuổi, mái tóc đỏ rực, làn da trắng như tuyết, và đôi mắt xanh lục đầy tò mò. Cô bé mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần shorts jeans, để lộ đôi chân thon dài săn chắc của một vận động viên. Sarah nhìn Khang với vẻ e dè.

“Chào Emily, chào Sarah,” Khang mỉm cười, nụ cười phong lưu nhưng ấm áp, trấn an cô bé. “Mời hai cô vào.”

Emily và Sarah bước vào. Sarah nhìn quanh phòng khách sang trọng, đôi mắt mở to.

“Chào Chủ tịch Khang,” Sarah lí nhí, giọng cô bé còn rất trẻ con. “Cháu… cháu được gọi đến đây làm gì ạ?”

“Đừng lo, Sarah. Chú muốn kiểm tra thêm một chút về tố chất của cháu,” Khang nói, giọng dịu dàng. Hắn không muốn dọa cô bé. “Đây là một phương pháp huấn luyện đặc biệt, để giúp cháu phát huy hết tiềm năng. Emily đã thử qua rồi, cô ấy có thể chứng thực.”

Emily gật đầu, khuôn mặt cô hơi ửng hồng. “Đúng vậy, Sarah. Phương pháp của Chủ tịch rất hiệu quả. Chị cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng và tràn đầy năng lượng sau buổi ‘huấn luyện’ hôm qua.”

Khang mỉm cười hài lòng. Hắn đã thành công trong việc tạo dựng niềm tin.

“Được rồi, Sarah, cháu hãy theo chú vào đây,” Khang dẫn Sarah vào căn phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn. Emily cũng đi theo.

Sarah bước vào, nhìn chiếc giường lớn, đôi mắt cô bé hơi mở to. “Ơ… huấn luyện ở đây sao ạ?”

“Đúng vậy,” Khang nói, ánh mắt hắn như xoáy sâu vào cô bé. Hắn dùng ánh mắt thôi miên Emily đã bị hắn khống chế hoàn toàn để làm tiếp cho Sarah.

“Bắt đầu quá trình thôi miên.” Giọng hệ thống lại vang lên.

Đôi mắt xanh lục của Sarah dần trở nên vô hồn, mi mắt cô bé khẽ chớp, rồi bất động. Khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ ngây thơ, nhưng ánh nhìn đã không còn sự đề phòng hay tò mò. Mọi kháng cự trong cô bé tan biến.

Emily đứng cạnh Khang, đôi mắt cũng vô hồn. Khang muốn cô chứng kiến mọi thứ.

Khang tiến lại gần Sarah, đưa tay vuốt ve mái tóc đỏ rực của cô bé. “Sarah, cháu là một cô bé rất tài năng. Chú sẽ giúp cháu trở thành một ngôi sao.”

Hắn ngồi xuống, kéo Sarah ngồi lên đùi hắn. Cô bé ngoan ngoãn ngồi im, không phản ứng. Hắn đưa tay xuống, chạm vào gấu áo phông của cô bé. Chiếc áo phông được hắn lột bỏ một cách nhẹ nhàng, để lộ chiếc áo lót màu trắng bên trong. Hắn lại đặt tay lên vai cô bé, cảm nhận làn da mịn màng dưới lớp áo lót mỏng. `Một cô bé đang ở độ tuổi phát triển, cơ thể còn hơi non nớt nhưng đầy sức sống.`

Bình luận

Để lại bình luận