Chương 6

:
Không biết đã ngủ bao lâu, Nguyễn Giao Bảo cảm thấy chính mình đang ở trong giấc mộng. Mơ thấy chính mình đang bị trói ở trên giường, mẹ thì đang cầm cây kéo, muốn cắt đi con cặt của chính mình.
Nguyễn Gia Bảo bị giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra thì thấy một đôi mắt to nhìn lên phía trên thấy lông mày đang nhíu chặt lại, thấy sự kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, Nguyễn Gia Bảo lập tức sợ hãi hét lớn một tiếng “A”, âm thanh từ cổ họng phát ra rất to phải là có bao nhiêu kinh hoàng bao nhiêu kinh khủng mới hét to đến vậy.
Ngày hôm qua giữa trưa Nguyễn Thuỳ Chi đánh Nguyễn Gia Bảo đã đuổi Nguyễn Gia Bảo ra bên ngoài rồi, mang tâm thế phòng ngừa khắp mọi nơi. Cô biết là nửa đêm thì Nguyễn Gia Bảo sẽ không dám tới biệt thự mà đi qua đi lại xung quanh, đợi cho trời tôi thì dặn dò những đứa nhỏ trong nhà là không được cho Nguyễn Gia Bảo vào nha.
Vì phòng ngừa nửa đêm Nguyễn Gia Bảo mở cửa sổ lẻn vào trong, nên đã dặn quản gia là khoá toàn bộ cửa sổ lại, cho dù thiên tính vạn tính cũng không nghĩ tới cuối cùng đứa nhỏ này cũng có chỗ trống để chui vào.
Nguyễn Gia Bảo muốn thét lên, muốn nói gì đó nhưng bị mẹ mình chặn miệng lại, lúc này mới phát hiện là con cặt của mình bị mẹ mình cầm trong tay rồi, bên trên dính đầy chất lỏng, xem ra mẹ vừa rút con cặt ra khỏi lồn của Bảo Châu.
Nguyễn Thuỳ Chi rất là tức giận, sáng sớm đi tới phòng Bảo Châu kêu bé con rời giường thì phát hiện đứa nhỏ này đang ôm lấy Bảo Châu ngủ ở trên giường. Càng tức giận hơn là con cặt đáng giận kia lại đang cắm vào trong lồn của Bảo Châu, không cần phải nói hai bên mép lồn của Bảo Châu vừa đỏ vừa sưng lên, nhất định là tối hôm qua thằng nhóc này đã làm, khiến cho Nguyễn Thuỳ Chi vừa tức giận vừa đau lòng. Lập tức Nguyễn Thuỳ Chi cầm lấy con cặt của Nguyễn Gia Bảo rút ra khỏi cơ thể của Bảo Châu, phía trên đều dính đầy dâm dịch rồi, cầm chặt trong tay để xem thằng nhóc kia còn chạy đường nào.
Ai ngờ đâu Nguyễn Gia Bảo vừa mở mắt ra lại hét lớn lên một tiếng, làm cho Nguyễn Thuỳ Chi sợ tới mức ngạc nhiên không thôi, sợ thằng nhóc này đánh thức đến Bảo Châu đang còn ngủ bên cạnh, vội vàng bịt cái miệng của thằng nhóc này lại.
Nguyễn Gia Bảo mở to hai mắt, nhìn thấy Nguyễn Thuỳ Chi lập tức thần trí nhanh chóng quay trở lại, thừa cơ Nguyễn Thuỳ Chi đang bị bất ngờ thì tôi xoay người, dùng hai tay đẩy mạnh mẽ một cái, muốn đứng dậy chạy trộn.
“A….a”Lúc này đây một tiếng kêu thảm thiết vô cùng phát ra, thật sự làm nghe cảm thấy muốn chảy nước mắt, người nghe đau lòng. Cơ thể Nguyễn Gia Bảo ngã xuống, hai tay ôm lại cơ thể của mình, ở trên giường lăn qua lộn lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc này Nguyễn Thuỳ Chi mới phản ứng lại, hoá ra vừa rồi chính mình cầm lấy con cặt cảu Ngueyẽn Gia Bảo, khi Nguyễn Gia Bảo đẩy mình ra, cơ thể mình theo phản xạ sẽ ngã xuống phía dưới, theo bản năng chính mình sẽ cầm lấy đồ vật gì đó để kéo bản thân mình dậy cho không ngã xuống, kết quả là, con cặt của Nguyễn Gia Bảo thiếu chút nữa là đã bị chính mình nắm kéo xuống dưới rồi.
Tuy rằng Nguyễn Thuỳ Chi lần nào cũng nói là sẽ cắt con cặt của Nguyễn Gia Bảo xuống, nhưng đây chỉ là hù doạ mà thôi, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ biến Nguyễn Gia Bảo thành thái giám. Việc này khiến cho Nguyễn Thuỳ Chi sợ hãi không thôi, cũng không còn tức giận nữa, mà vội vàng từ dưới mặt đất ngồi dậy, mở miệng nói:”Mau cho mẹ xem, cho mẹ xem, để mẹ nhìn xem, có bị thương không, thả tay ra cho mẹ nhìn, có bị thương hay không?”
Nguyễn Thuỳ Chi mở hai tay của Nguyễn Gia Bảo ra, chỉ thấy con cặt của Nguyễn Gia Bảo đỏ bừng lên, đầu cặt phía trên có bị xướt da một chút, ngược lại những chỗ khác không có vấn đề gì cả, cô dùng tay cầm lấy, nhéo nhéo vài cái, nhìn nó đang cương cứng nóng hổi, so với bình thường còn muốn lớn hơn một chút. Nguyễn Thuỳ Chi thở dài một hơi, cũng may là không có vấn đề gì, nhưng mà về sau chắc không thể nói sẽ khiến cho Nguyễn Gia Bảo trở thành thái dám rồi, nói không chừng một ngày nào đó chính mình lỡ tay mà làm thật thì làm sao.
Trong lòng của Nguyễn Gia Bảo lúc này hoảng hốt, lạnh tâm, chỉ biết là mẹ thật sự muốn phế đi chính mình! Nguyễn Dao của tôi, Bảo Châu của tôi nha, về sau sẽ không còn cách nào đụ hai người đó nữa. Còn có mẹ nữa, mẹ mới sinh con nên mình còn chưa có địt qua mẹ nha, thua thiệt lớn rồi. Đột nhiên chính mình mất hết dũng khí, bất đắc dic nói:”Mẹ, con không trách mẹ, mẹ vui vẻ là được rồi, nếu con thật sự trở thành thái giám, về sau thì mẹ cũng không đề phòng con như trộm cướp nữa rồi. Bảo Châu sau này cũng có thể tìm cho đứa nhỏ một tấm chồng để gả, dù sao thì về sau con cũng không mang lại hạnh phúc cho đứa nhỏ rồi, nhưng mà Nguyễn Dao con phải hành hạ cho em ấy cả đời, đây chính là điều thỉnh cầu cuối cùng của con, mẹ nhất định phải đồng ý với con…”

________________

Bình luận

Để lại bình luận