Chương 6

Tuấn Khanh đã cảm nhận được ngay từ khi vào được một chút, vì khe tình yêu ướt át của cô Mai Vy, dù cô đã ba mươi rồi nhưng vẫn khít lắm, nên từng ly tiến vào Tuấn Khanh có thể cảm nhận được.

“Cô Mai Vy… lồn cô khít quá… em sướng…”

Mai Vy với tư thế đầu gối và hai bàn tay chống xuống giường, nàng bắt đầu nhấp nhỗm cho dương vật ra vào nhịp nhàng trong âm hộ của nàng.

“Tuấn Khanh! Hức… cô yêu em… lồn của cô sướng quá em ơi… aaaa…”

Hai cô trò bắt đầu nhị nhàng cho đến khi cùng nhau đi đến cao trào, lúc này không còn nhẹ nhàng nữa mà đã bắt đầu mạnh bạo hơn.

Sân trường lúc này đã trở nên vắng lặng, chỉ còn tiếng gió lao xao len qua tán lá, hòa quyện cùng nhịp thở dồn dập giữa hai cô trò sau tấm bình phong trong căn phòng giáo viên. Họ không hề hay biết, khoảnh khắc tưởng chừng riêng tư ấy… lại đang bị chứng kiến bởi một đôi mắt khác – đầy tổn thương.

Ngô Thanh Nguyệt – hoa khôi học đường, người con gái luôn giữ vẻ dịu dàng và rạng rỡ trong ánh mắt mọi người – giờ đây chỉ còn lại cơn ghen đang rực cháy trong lồng ngực. Nàng vẫn nán lại trường, vì đã hẹn lòng sẽ chờ Tuấn Khanh. Khi nghe thấy cô Mai Vy gọi cậu ở lại “nhờ chút việc”, Nguyệt chỉ mỉm cười – một nụ cười đơn thuần, chẳng chút ngờ vực.

Nhưng rồi thời gian cứ trôi, từng phút chờ đợi kéo dài như hàng giờ. Lo lắng xen lẫn bồn chồn, nàng bước đến phòng giáo viên – chỉ để rồi sững sờ. Cảnh tượng đập vào mắt khiến đôi chân nàng như muốn khuỵu xuống. Trái tim non trẻ của nàng – mong manh như thủy tinh – vỡ vụn từng mảnh khi chứng kiến người con trai mình thầm thương đang trong vòng tay một người phụ nữ khác.

Nước mắt lặng lẽ rơi, chẳng ai hay. Ngô Thanh Nguyệt lúc ấy mới nhận ra: hóa ra mình đã yêu – một tình yêu âm thầm, dịu nhẹ như gió thoảng nhưng lại sâu đậm đến nhói lòng.

Thế nhưng nàng vẫn tự dối lòng, vẫn cố nhủ rằng: “Đó chỉ là tình bạn thôi mà.” Vì nàng sợ… sợ rằng nếu thừa nhận tình yêu ấy, thì thứ quý giá giữa họ sẽ chẳng thể nào trở lại như xưa.

Ngô Thanh Nguyệt rời khỏi hành lang vắng, nơi những viên gạch lát sàn còn đọng hơi ẩm sau cơn mưa ban chiều. Mỗi bước chân như dồn nặng lên lồng ngực, nơi trái tim cô đang lặng lẽ nhói lên, không phải vì yếu đuối – mà vì quá nhiều cảm xúc không thể gọi tên.

Cô không khóc. Không gào thét. Chỉ siết chặt chiếc hộp bánh nhỏ giờ đã trống không – món bánh dâu tươi cô đã dậy sớm làm khi ánh bình minh dần hé lộ. Váy lụa màu ngọc nhẹ bay trong gió, lọn tóc dài ướt mưa dính bết vào cổ, lạnh – nhưng cô chẳng màng để ý.

Cô là tiểu thư nhà quý tộc Ngô thị – gia tộc quyền lực bậc nhất trong giới thương nghiệp phía Nam. Cô đã được dạy phải điềm đạm giữa thị phi, phải ngẩng đầu giữa giông bão. Cô hiểu rõ, một ánh mắt sai lầm cũng có thể bị mang ra bàn tán ở những buổi dạ tiệc thượng lưu. Nhưng hôm nay… những quy tắc hà khắc ấy không ngăn được trái tim cô rung động.

Nó đau.

“Anh ấy… thật sự thân mật với cô giáo sao?”

Ánh mắt ấy – dịu dàng, khác xa vẻ sắc lạnh thường ngày của Võ Tuấn Khanh – lại trao cho cô giáo Phạm Mai Vy, người phụ nữ luôn chững chạc, tao nhã, và là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A1.

Trong căn phòng tối, Mai Vy và Tuấn Khanh trao nhau giây phút cao trào trên chiếc giường đơn sau tấm bình phong mỏng manh. Tay họ chạm nhau, yên ắng đến nghẹt thở. Không có lời nào, nhưng ánh mắt trao đi đã nói đủ.

Thanh Nguyệt không thể tự dối mình. Đó không phải là tình thầy trò bình thường.

Và đau… không có nghĩa là hận.

Sân trường vắng lặng.

Gió rít nhẹ qua hàng cây già, lá xào xạc như đang kể một câu chuyện chưa trọn. Ngô Thanh Nguyệt đi như mộng du đến hồ sen nhỏ phía sau dãy nhà B – nơi cô và Tuấn Khanh từng ngồi học bài, từng trao nhau những khoảng lặng ấm áp đầu mùa.

Bình luận

Để lại bình luận