Chương 6

Ban đầu là chúng tấn công Tiêu Huân Nhi nhưng trong miệng tên mập lại thành Tiêu Huân Nhi bất kính với sư hữu, đây chỉ là hình phạt nhỏ mà tên mập nghĩ ra nhưng đại sư huynh không tin lời này.
“Việc các ngươi làm thì thằng ngốc cũng biết, chúng ta giao dịch, để ta lấy đi lần đầu của nàng, ta sẽ không nói cho người khác biết, thế nào?”
“Vậy bọn họ…” Tên mập không cam lòng chỉ tay vào đám đệ tử sau lưng đại sư huynh. “Chúng có đến mấy trăm người.”
“Không sao, để các huynh đệ cùng hưởng phúc, đừng keo kiệt như vậy.” Đại sư huynh cười xấu xa với tên mập.
Miếng thịt trong miệng cứ thế bị cướp mất, tên mập đương nhiên vô cùng tức giận, hắn không ngờ lại có một tên khốn nạn phá hỏng kế hoạch của mình. Nhưng hắn cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của đại sư huynh. Còn hàng trăm người đang đứng ở rìa rừng thèm thuồng nhìn chằm chằm vào thân thể dâm đãng kia.
“Vậy thì đồng ý nhưng cái lỗ đít của con điếm đó phải để lại cho ta, ta sẽ là người đầu tiên chơi nó.”
“Được!”
Đại sư huynh vung tay ra hiệu về phía sau, ra lệnh cho các sư đệ vây quanh Tiêu Huân Nhi đã bị trói, hắn cũng thuận thế nhận lấy cùm tay từ Lực Sĩ.
“Nữ nhân này bất kính với sư hữu, thấy các ngươi chưa từng trải sự đời, để nàng ta làm bao cát cho các ngươi luyện tập kỹ thuật chiến đấu, mỗi người chỉ được đánh một lần!”
Vài trăm người còn chưa kịp phản ứng đại sư huynh nói gì nhưng khi ánh mắt họ đổ dồn vào Tiêu Huân Nhi, dục vọng trong lòng lập tức phá tan mọi rào cản. Đám đệ tử xông lên, vây chặt Tiêu Huân Nhi, những đệ tử bị mùi hương cơ thể hấp dẫn cũng bộc lộ bản năng của loài đực, xoa nắn thân thể Tiêu Huân Nhi. Tiêu Huân Nhi vốn đã ở bờ vực tuyệt vọng còn tưởng đám đệ tử này sẽ giải cứu nàng nhưng trong lòng nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, nỗi sợ hãi như thác lũ cuốn phăng lòng tự trọng của nàng. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hoảng loạn.
“Đừng sờ lung tung! Đừng sờ lung tung! Thằng ngu nào thò tay vào đây hả hả hả!”
Đám nam nhân đói khát đương nhiên không thể để ý đến tiếng khóc của con vật cái sắp bị giết, giọng nói của Tiêu Huân Nhi từ kiên định dần dần trở nên tuyệt vọng.
“Đám vô dụng, ai bảo các ngươi sờ! Ta bảo các ngươi đánh!”
Không biết đệ tử nào là người đầu tiên thực hiện mệnh lệnh của đại sư huynh, một cú đấm thẳng vào eo Tiêu Huân Nhi, chưa kịp để Tiêu Huân Nhi hoàn hồn, một cú đấm nặng nề khác lại giáng vào ngực nàng. Ngực bị đánh rung lên, sau đó lại bị một cú đấm khác đánh sang hướng ngược lại, nhiều cú đấm đá hơn nữa giáng vào hạ thân Tiêu Huân Nhi. Tiêu Huân Nhi chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến vậy, nếu không phải trải qua nhiều lần rèn luyện, có lẽ nàng đã sớm trở thành một cái xác không hồn. Tuy nhiên, việc bị coi như bao cát còn khiến nàng đau khổ hơn cả cái chết.
“Dừng lại! Tất cả dừng lại! Dừng lại! Sẽ, sẽ, sẽ chết mất hả hả hả!”
Ngay khi Tiêu Huân Nhi phát ra tiếng kêu thảm thiết, nàng đột nhiên không còn cảm thấy trọng lực, sau đó toàn thân nàng nặng nề ngã xuống đất.
Đại sư huynh đẩy đám đệ tử vây quanh Tiêu Huân Nhi sang một bên, hắn đắc ý nhìn Tiêu Huân Nhi nửa sống nửa chết, nàng ngã trên đất, đôi chân mở ra không theo quy luật. Quần áo bị xé rách, lộ ra làn da trắng ngần nhưng những cú đánh thô bạo của đám đệ tử đã để lại trên da nàng những vết bầm tím bầm. Cơ thể Tiêu Huân Nhi không tự chủ được run rẩy. Tiêu Huân Nhi nằm trên đất, vừa khóc vừa lẩm bẩm, nàng không còn quan tâm đến hình tượng của một tiểu thư khuê các của tộc cổ, nước mắt và nước bọt chảy tràn, tụ thành dòng trên mặt đất.

Bình luận

Để lại bình luận