Chương 6

– Cô coi nè… làm rách hết áo của tui… làm tui trầy tùm lum nữa nè… người đâu dữ quá…

Phương không nói gì, cô lại nhặt cái áo ngủ của mình. Giờ nó đã rách không còn mặc lại được nữa. Cô phải ra tủ, lục lại chỗ quần áo. Cô tìm một bộ đồ thun ngắn mặc vào. Khi Phương đang lựa đồ, Cường từ đâu lại ôm sau lưng cô. Thân thể trần truồng của cậu ta áp vào cô. Cường nói:

– Kìa… vội gì… mình làm cái nữa nha cô…

Phương đẩy cậu ta ra, cô không nói gì lẹ làng mặc lại quần áo. Phương đi ra cửa, mở hé cửa phòng mình ra rồi im lặng. Cô không nhìn cậu ta nhưng nói:

– Em… em đi về đi…

Cường đang trần truồng, nhìn cô có vẻ chưng hửng:

– Ơ kìa cô… đang chịch vui mà…

– Tôi nói em về đi… không tôi la lên nữa bây giờ… đi ngay… tôi không muốn thấy em nữa…

Cường bị Phương đuổi có vẻ ấm ức. Cậu ta tức tối nhưng cũng mặc lại áo quần của mình. Lúc mặc đồ, cậu ta cứ lầm bầm:

– Đụ mẹ… cứ bày đặt… đạo đức giả… chịch sướng chết mẹ mà còn…

Cậu ta càng nói càng làm Phương xấu hổ vô cùng… Phương mở cửa phòng ra lại nói:

– Em im đi… đừng nói gì nữa… em đi ngay cho khuất mắt tôi…

Cường làu bàu, cậu ta mặc xong quần áo, lúc ra khỏi phòng còn bỏ lại câu nói:

– Người đâu thất thường… hèn gì tuổi này mà còn trinh…

Cậu ta vừa ra khỏi phòng, Phương đã đóng sầm cửa lại. Cô bưng mặt khác nức nở, ngồi phịch xuống luôn ngay cánh cửa mà không nhấc chân đi đâu được nữa. Cô muốn khóc, cô buồn mà không hiểu sao nước mắt chỉ chảy ra một lúc thôi, về sau không còn ra nữa, không còn ra chút nào nữa. Mới đầu khi nghe thằng học trò nói vậy, cảm giác Phương thấy thật là nhục nhã. Bản thân cô là nhà giáo, là cái nghề mà cô rất yêu, đâu có ngờ có ngày một trong những đứa học trò đó, đè nghiến cô ra, rồi… rồi phá trinh cô… rồi nó còn nói sướng này sướng nọ nữa. Nhục… cảm giác nhục không thể tả… Rồi về sau, chính cô không hiểu nổi mình nữa, sau khi khóc ít lâu cô lại chỉ nhớ về… về cái giống mà nó nhét vào trong người cô. Từ nhỏ đến lớn, Phương có biết ba cái chuyện này đâu, có biết cái đó của đàn ông con trai ra sao đâu, đây là lần đầu tiên cô thấy, cũng là lần đầu tiên có biết cái đó dùng làm gì. Phương thấy nhục lắm, nhưng cô ngạc nhiên lúc sau sao mà khi thằng Cường nắc cô, cảm giác lại khác, trời ơi… Phương không biết sao nữa, chắc cô điên lên mất.

Riêng thằng Cường lúc lững thững đi xuống cầu thang thì cũng gần về chiều rồi. Mới đầu Cường đi cũng bình thường, về sau thấy mấy thầy cô xung quanh cứ nhìn nhìn mình, vì áo của Cường rách, bên ngoài ra bị xước nữa nên làm cậu ta ngại. Cường chạy nhanh ra khỏi khu tập thể, quay về trường lấy xe tay ga rồi chạy thẳng về nhà. Cường chạy xe một mạch về nhà. Giờ này không có ai, cậu đi thẳng vào nhà, cởi áo rồi quẳng cái áo rách sang một bên. Thấy nóng nóng, Cường cũng đi tắm. Khi nước từ vòi sen chảy trên người cậu ta, lâu lâu lại có cảm giác đau rát. Miệng cậu ta cứ luôn miệng ‘Đụ má đụ mẹ’, mắng chửi cô Phương sao mà cào cấu cậu ta mạnh ghê. Nhưng nghĩ kỹ, Cường vẫn nhớ khá ngạc nhiên khi cô giáo mình còn trinh. Lúc Cường làm vậy, cậu ta không nghĩ gì cả, đâu có ai ngờ ở cái tuổi này rồi mà cô giáo của cậu ta vẫn còn là ‘Trinh Nữ’. Lâu lâu Cường vẫn chịch gái trinh, lần nào cũng sướng, nhưng thiệt chưa bao giờ sướng như lúc chịch cô giáo mình. Mấy lần trước Cường nghe người ta xúi nên đi mua trinh mấy con nhỏ. Tướng tá tụi nó đen, vú mớm này nọ… nói chung không hoàn hảo như cô giáo cậu ta, tướng thì bốc, vú thì săn mà con chim thì bót, càng nghĩ, dương vật Cường càng giựt giựt lên. Không muốn chút xíu nào nhưng Cường phải sục con cặc một chút, cho nó giải toả bớt áp lực.

Cường nghĩ ngơi một chút rồi theo thói quen buổi tối cậu ta lại hẹn hò mấy thằng bạn thân bù khú đi chơi. Thị trấn Thứ Mười Một dù cũng khang trang nhưng chỉ là thị trấn nhỏ, nằm gần sát bìa rừng U Minh. Tiết mục vui chơi giải trí chả có gì nhiều, chủ yếu là có mấy quán café đèn mờ. Cường cùng đám bạn không ghé mấy chỗ đó, ban đêm ban hôm xứ này nhiều muỗi, ăn chơi chả sướng tý nào. Cường và đám bạn hay ghé mấy quán sang trọng hơn, có máy lạnh, có chỗ hát karaoke đàng hoàng. Quán nào có ‘đào’ mới là chủ quán báo ngay cho cậu ta cùng đám bạn đến chơi. Tối nay đi chơi cũng vui, cô ‘đào’ mới cũng ngon lành, chiều chuộng Cường hết mức mà cậu ta hình như không còn chút hứng thú nào.

Cả lũ đang ngồi đó cho mấy cô phục vụ bú cu nhiệt thành thì bất chợt, Cường đứng dậy kéo quần lên bỏ đi không nói tiếng nào. Cường đi chơi gái không thấy ngon nữa, dương vật cậu ta cứ thẳng tưng nhưng trong đầu toàn là hình ảnh lúc Cường hiếp cô Phương. Gương mặt gượng gạo, muốn sướng mà cố kềm chế không dám rên rĩ của cô cứ ám ảnh cậu ta hoài. Chán quá, Cường bỏ đi một nước. Cậu ta phóng xe một chút rồi vòng qua chỗ trường học. Cường đậu xe bên ngoài khu tập thể, ngước nhìn lên trên tầng 4. Cả tầng 4 tối thui, đèn phòng cô Phương không mở. Không hiểu sao Cường cứ đứng đó, nhìn miết, nhìn một hồi rồi lại đánh xe quay về nhà.

Sáng sớm mai Cường gọi điện sớm cho thằng bạn hỏi nó thời khoá biểu. Cường đi học vậy chứ đâu có nhớ mấy vụ đó đâu. Cường nghe nói có tiết dạy của cô Phương thì mới ngồi lên, tắm rửa sạch sẽ rồi đi học. Bữa nay cậu ta đến sớm, học ngoan ngoãn không phá phách như mọi hôm. Đến bạn bè của Cường còn thấy ngạc nhiên.

Sau giờ ra chơi là đến tiết cô Phương, Cường cứ hồi hộp, cứ chờ, cứ ngóng mãi. Lát hồi vào lớp lại là một cô giáo khác. Cô này nói dạy thế cho cô Phương một hai bữa vì cô Phương bị bệnh. Cường ngại chẳng dám hỏi, cậu ta xúi mấy thằng bạn nhao nhao lên, hỏi cô Phương bệnh gì, sao lại nghỉ đột ngột. Cô giáo dạy thay có vẻ như không biết gì thêm, cô ta nói cũng mới được Ban Giám Hiệu gọi qua dạy thế sáng nay thôi. Cô ta nghe nói mới sáng nay cô Phương cũng đến Ban Giám Hiệu sớm xin nghỉ bệnh vài bữa.

Bình luận

Để lại bình luận