Chương 6

“Mẹ nhìn kỹ quả cầu này, nhớ là nhìn chằm chằm vào nó, thả lỏng người ra”
Nghe thế Xuân Mai liền theo đó mà nhìn vào quả cầu.
“Tí tách…Tí tách…Tí tác…”
Âm thanh từ quả cầu phát ea, không lâu sau mí mắt của Xuân Mai cụp lại, hình ảnh Tuấn Kiệt trước mặt dần mơ hồ đi.
“Mẹ, không phải mẹ rất thích nhất là hoa đào sao, bây giờ xung quanh là một rừng hoa đào, mẹ đang đứng trong đám rừng đó”
Tại dưới lời nói của Tuấn Kiệt, Xuân Mai giống như cả người mình hiện tại đang ở trong giữ khu rừng hoa đào, trong lòng vô cùng vui sướng, bên ngoài Tuấn Kiệt nhìn thấy mẹ đã tiến vào trạng thái thôi miên, liền bắt đầu hành động tiếp.
“Mẹ giờ mẹ cảm thấy thế nào”
“Xung quanh đều là hoa đào một rừng hoa đào”
“Mẹ có vui không, có cảm thấy thư giãn không”
“Vui, cả người thư giãn sảng khoái lắm”
lúc này Tuấn Kiệt thay đổi giọng nói nặng nề trầm lại.
“Ta là chủ nhân của khu rừng này, chỉ cần dì trả lời cho ta vài câu hỏi, ta có thể cho dì luôn ở trạng thái thư giãn thế này, còn nếu dì không muốn, thì khu rừng này liền lập tức biến mất”
“Không, tôi trả lời, tôi đồng ý, đừng biến mất”
Xuân Mai trong lòng khẩn trương lên.
“Trong lòng cô yêu nhất là người nào”
“Chồng và con trai của tôi”
“Không, dì không thương con của mình, dì không có ở bên cạnh chăm sóc nó”
“Không, tôi yêu nó, tôi yêu nó”
Nghe người tự xưng là chủ nhân khu rừng nói như thế, Xuân Mai liền lắc đầu phủ định
“Dì yêu nó, nhưng không có làm hết trách nhiệm của một người mẹ phải có, dì nhìn xem xung quanh hoa đào đều bởi vì hành động của dì mà đau lòng, đang từ từ héo đi giống như nội tâm của dì”
“Đúng, là do ta không có làm đúng trách nhiệm của mình”
Xuân Mai cúi đầu mà nói.
“Sâu trong nội tâm của dì, có phải hay không đang cảm thấy có lỗi với con của mình”
“Đúng vậy”
“Dì muốn sửa chữa lại lỗi lầm của mình không”
Nhìn bộ dáng của mẹ mình, Tuấn Kiệt tiếp tục nói.
“Có, tôi muốn”
Lúc này Tuấn Kiệt quyết định gia tăng độ mạnh thôi miên.
“Con của cô từ nhỏ không có cùng cô ngủ chung, bây giờ bắt đầu ngủ chung với nó, cô có làm được không”
“Ngủ chung, không được, nó đã lớn đã trưởng thành rồi, không được…”
Nghe lời nói như thế, Xuân Mai kiên quyết từ chối lắc đầu.
“Không, nó không phải là người đã trưởng thành, nó là con của cô, cùng nó ngủ chung vốn chính là cách dì sửa chữa sai lầm thiếu sót trách nhiệm của mình bao lâu nay với nó, cô hiểu không”
“Đúng, nó là con trai của tôi, phải bù đắp lại lỗi lầm của mình”
“Cô phải luôn nhớ rõ nó là của của mình, cô làm tất cả mọi thứ cũng là vì chuộc lại lỗi lầm của mình. Hiểu chưa”
“Tôi hiểu rồi”
“Cố gắng đáp ứng yêu cầu của nó mà cô luôn không cho phép, đừng cho nó cảm thấy đau lòng và khó chịu, làm cho nó cảm nhận được tình thương của một người mẹ”
“Được”
“Khi dì nghe được tích…một tiếng sau cô tỉnh lại, cô sẽ rất thoải mái, còn hiện tại bây giờ cố gắng tận hưởng đi”
Nhìn đồng hồ thời gian cũng đã tới lúc, Tuấn Kiệt cũng đã hoàn thành xong dìng việc thôi miên.
Dù sao thì cũng là lần đầu tiên, không dám làm cho mẹ phản đối quá kịch liệt. Nhìn thấy mẹ mình không có bất kỳ phản ứng nào khác, thẳng tới nó nhấn chuông báo thức đã chuẩn bị trước, Xuân Mai mới từ từ tỉnh lại.
“Mẹ, cảm thấy như thế nào, cả người có thoải mái không”
Nhìn Xuân Mai mở hai mắt ra, Tuấn Kiệt ân cần quan tâm mà thăm hỏi.
“Có thoải mái lắm, con trai mẹ làm tốt lắm, mẹ thấy xung quanh mình là một mảnh rừng hoa đào rất đẹp, cả người thư giãn lắm”
Nói xong, Xuân Mai duỗi người một cái nhô ra cái eo thon nhỏ của mình, ngồi dậy đứng lên, vừa đi vừa nói.
“Mẹ đi tắm chút đã, con học bài xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, đừng cố ép bản thân mình mệt quá”
Tuấn Kiệt nhìn thân hình Xuân Mai đi khuất, trở lại trên ghế ngồi, nó đang đợi tới lúc ngủ. Đồng thời cũng muốn kiểm trả kết quả thôi miên của mình, liệu nó có thành công hay không.

Bình luận

Để lại bình luận