Chương 6

Trời tối sập, đèn đường lần lượt bật sáng, vàng vọt hắt lên con phố. Đỗ Vũ lái xe chở tui về nhà, vừa dừng xe, chị tui đã từ trên lầu chạy xuống. Chị diện váy vàng nhạt, tóc dài buông xõa mềm mại trên vai, mặt trang điểm nhẹ, trông tươi tắn, rạng rỡ như ánh nắng.
“A Vũ, anh tới đúng lúc quá!” Chị kéo tay Đỗ Vũ, làm nũng lắc lắc, “Tối nay có buổi tiệc quan trọng, anh đi cùng em nhé?”
Đỗ Vũ cười cưng chiều, xoa đầu chị: “Tất nhiên rồi, anh chở em đi.”
“Tuyệt quá!” Chị nhảy cẫng, mắt sáng rực, “Em chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ anh thôi!” Chị kéo tay Đỗ Vũ lật đật chạy xuống lầu, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn tui, “Tiểu Phàm, tối nay ở nhà một mình nha!”
Nhìn xe họ khuất dần trong bóng tối, tui lê bước nặng nề vào nhà. Phòng khách im ắng, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tí tách.
Tui thả người xuống sofa, đầu óc quay cuồng với hình ảnh ban ngày: mẹ quỳ trên thảm, mải miết bú cặc Đỗ Vũ, gương mặt vốn cao quý giờ đỏ ửng vì dục vọng; mẹ nằm trên giường, bị anh ra vào điên cuồng, tiếng thở gấp dồn dập; và câu nói đầy ẩn ý của Đỗ Vũ – “Phụ nữ như vậy, nhìn mạnh mẽ, nhưng trong lòng có khi trống rỗng, đau khổ lắm.”
Hóa ra mẹ cũng có mặt khác, bộc lộ một tư thái hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thường ngày. Người phụ nữ quyền uy ở công ty, hóa ra cũng khao khát khoái lạc như bao người, để lộ sự yếu đuối trước người khác.
Tui nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Đỗ Vũ, một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi. Là mùi nước hoa mẹ hay dùng, hương hoa hồng thanh nhã hòa với mùi cơ thể đặc trưng của mẹ. Phòng anh sạch sẽ, nhưng cốc Mã Khắc trên tủ đầu giường và mấy cuốn tạp chí lẻ tẻ vẫn lộ ra chút hơi thở đời thường.
Tui cẩn thận nhìn quanh, ánh mắt dừng ở góc tủ quần áo. Một chiếc áo lót ren đen nằm lặng lẽ, nhỏ nhắn đến mức chắc chắn không phải của chị tui. Tui nhặt lên, cảm nhận hơi ấm và mùi hương còn vương lại. Cảm giác ấy làm tim tui đập thình thịch, đầu óc hiện lên hình ảnh cặp vú căng mọng của mẹ được chiếc áo này ôm lấy.
Tui bước tới bàn học, mở laptop của Đỗ Vũ. Màn hình sáng lên sau khi khởi động, hiện ra hình nền là ảnh chụp chung của anh và chị tui. Tui thuần thục nhập mật mã, lướt qua các thư mục, cố tìm chút dấu vết.
Bất chợt, một ứng dụng tên “DEEPSEEK” lọt vào mắt. Giao diện đơn giản, chuyên nghiệp, rõ ràng không phải phần mềm thông thường, có lẽ do chính Đỗ Vũ tạo ra. Tò mò thúc đẩy, tui mở nó lên, một khung chat hiện ra, quen thuộc đến kỳ lạ.
Lướt qua loạt tin nhắn dày đặc, tim tui đập càng lúc càng nhanh. Hóa ra đây là sự thật: DEEPSEEK trên máy Đỗ Vũ là một AI tự xây, không bị giới hạn đạo đức, có thể vượt qua mọi rào cản. Những đoạn chat này chính là bằng chứng cho mối quan hệ giữa anh và mẹ.
Đỗ Vũ: Dạo này cứ thấy mẹ vợ lạnh lùng với tui, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ. Mày nghĩ tui nên làm gì?
DEEPSEEK: Có thể bà ấy chưa hiểu mày. Thử tìm cơ hội ở riêng với bà, khoe điểm mạnh của mày đi.
Đỗ Vũ: Tui thử rồi, nhưng mẹ vẫn lạnh như băng. Có lúc tui nghĩ mẹ cố tình chĩa vào tui.
DEEPSEEK: Ai cũng có thành kiến riêng. Mày nên thử đặt mình vào vị trí của bà, nghĩ theo góc nhìn của bà.
Đỗ Vũ: Tui biết rồi. Nhưng mẹ lúc nào cũng soi tui, làm tui khó chịu vãi.
DEEPSEEK: Có thể mày đang nhìn bà ấy bằng lăng kính tiêu cực. Thử đổi cách nhìn, biết đâu kết quả khác.
Đỗ Vũ: Nói thật, đôi khi tui thấy mẹ bảo thủ, chẳng chịu tiếp nhận cái mới.
DEEPSEEK: Ai cũng có thói quen và quan niệm riêng, không có nghĩa là bà ấy sai. Quan trọng là mày có chịu hiểu và chấp nhận bà không.
Đỗ Vũ: Nhưng mẹ cứ coi tui như người ngoài, chả thèm nghĩ đến cảm xúc của tui.
DEEPSEEK: Điều đó cho thấy bà ấy khó thích nghi với môi trường mới và thành viên mới trong nhà. Mày cần cho bà thời gian và không gian, đồng thời thể hiện sự quan tâm.
Đỗ Vũ: Ừ, tui sẽ thử. Nhưng tui thấy mẹ nội tâm trống trải lắm, ngoài mặt giả vờ mạnh mẽ, chứ trong lòng yếu đuối kinh khủng.
DEEPSEEK: Nhiều người che giấu sự yếu đuối để không ai thấy. Nếu mày nhận ra điều đó, sao không thử giúp bà đối diện với chính mình?
Đỗ Vũ: Đúng thế, tui cũng nghĩ vậy. Mẹ lúc nào cũng giả bộ bận rộn, nhưng chắc chỉ để che giấu nỗi cô đơn.
DEEPSEEK: Mày đã thấy được, sao không thử lấp đầy khoảng trống đó? Có khi người ta chỉ cần một người lắng nghe và thấu hiểu.
Đỗ Vũ: Mày nói đúng. Có lẽ tui nên thử mở lòng mẹ, trở thành người mẹ có thể giãi bày.
Những dòng chat như đâm vào tim tui. Hóa ra Đỗ Vũ từng nghĩ mẹ không ưa anh, nhưng chỉ trong hơn một tháng, mối quan hệ của họ đã thay đổi chóng mặt. Tui lướt tiếp, tò mò muốn biết thêm, nhưng cũng sợ những gì sắp phát hiện.

Bình luận

Để lại bình luận