Chương 6

: Lo Lắng và Những Bí Mật Lộ Ra
Trời ơi, tôi đứng trong phòng mà lòng như lửa đốt, chỉ muốn tìm cách chuồn ra khỏi doanh trại để xem mẹ thế nào. Lão Hoàng Quốc Hùng rõ ràng không có ý tốt, nhưng mẹ là giáo viên, lại là đại diện trường, chắc chắn mẹ biết cách bảo vệ mình. “Ở trong quân doanh thế này, lão mũm mĩm đó chắc không dám làm gì quá đáng đâu,” tôi tự nhủ, cố trấn an bản thân.
“Tút… tút… tút…” – Tiếng còi tập hợp khẩn cấp vang lên từ loa, khiến tôi giật bắn người. Hình ảnh anh Chấn Trung với gương mặt nghiêm khắc hiện lên trong đầu: “Lê Minh, ra khỏi hàng, chạy 2000 mét!”
Cắn răng, tôi vội vàng chạy xuống lầu, lòng rối bời. “Mẹ, phải làm sao đây?” – Tôi lẩm bẩm, rồi lao ra thao trường.
“Tập hợp! Nhanh lên, nhanh lên! Lề mề cái gì? Chạy chậm thế hả?” – Anh Chấn Trung quát, giọng như sấm.
“Lê Minh, mày lại đến muộn! Nhìn gì đó? Mới ăn cơm xong đúng không? Thôi, giảm cho mày, chạy 800 mét!” – Anh ấy chỉ thẳng vào tôi, không chút nể nang.
Tôi đành cắm đầu chạy, mồ hôi túa ra, lòng vẫn lo cho mẹ. Chạy xong, kéo lê thân thể mệt mỏi về ký túc xá, tôi lấy điện thoại ra xem, đã gần 10 giờ tối. Thừa lúc Vũ và mấy đứa khác đi rửa mặt, tôi lẻn ra góc khuất, bấm số gọi mẹ. Chuông reo, nhưng không ai bắt máy. Tôi bắt đầu hoảng, gọi liên tục ba lần, tim đập thình thịch. Cuối cùng, mẹ nhấc máy: “Minh! Mẹ đây. Con gọi gì mà gấp thế? Mẹ đang ở ký túc xá, vừa thay đồ nên không nghe máy được. Yên tâm, mọi chuyện ổn cả. Ha ha, lão mũm mĩm đó không chiếm được tiện nghi của mẹ đâu.”
“Hô… vậy là tốt rồi. Mẹ nghỉ sớm đi, con cũng đi rửa mặt đây,” – Tôi thở phào, lòng nhẹ nhõm hẳn.
“Ừ, con cũng nghỉ đi. Gặp lại nhé,” – Mẹ nói rồi cúp máy.
Trở về phòng, tôi cầm chậu rửa mặt, vừa ngâm nga vừa bước ra nhà tắm công cộng, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Mẹ ổn là tôi yên tâm rồi.
Đợt huấn luyện quân sự kéo dài 20 ngày, chia thành ba giai đoạn, mỗi giai đoạn 6 ngày thì được nghỉ một ngày. Hôm nay đúng là ngày nghỉ đầu tiên, nhưng trời xui đất khiến, mưa phùn lất phất cả ngày. Thôi thì đành ở trong phòng, nằm dài giết thời gian.
Lớp trưởng không có trong phòng, tụi tôi tụ lại nói chuyện phiếm. Nam lên tiếng, giọng đầy phấn khích: “Ê, Hùng, kể đi, mày với cô giáo mỹ nhân Lan Anh có chuyện gì hay ho không?”
“Cũng… chẳng có gì đặc biệt,” – Hùng ấp úng. “Mà kỳ thật, mấy ngày nay tao thấy lạ lắm. Lúc đầu, tao còn gặp cô Lan Anh thường xuyên, nhưng dạo này gần như không thấy đâu. Cũng chẳng báo cáo công việc gì nữa.”
“Chắc cô ấy bận nhiều việc,” – Tôi chen vào, lòng hơi động khi nghe nhắc đến mẹ.
“Không, trước đây cô ấy còn gọi tao qua báo cáo tình hình huấn luyện. Mấy ngày nay thì không luôn,” – Hùng đáp, giọng đầy thắc mắc.
“Thật à? Chắc giờ mọi thứ vào guồng rồi, cần gì báo cáo nữa. Hay tại mày tự muốn qua báo cáo để gặp cô ấy?” – Vũ cười khì, trêu chọc.
“Không biết nữa,” – Hùng lắc đầu.
“Ê, Minh, mày biết gì không?” – Hùng bất ngờ quay sang hỏi tôi.
“Tao biết gì được mà biết! Tụi mày ngày nào cũng để ý cô ấy, còn không biết thì tao biết gì,” – Tôi đáp, cố giữ giọng bình thản.
“À, đúng rồi, vụ thằng học sinh vi phạm hôm trước xử lý thế nào rồi?” – Nam đổi chủ đề.
“Nó hả? Đại đội trưởng Hoàng định đề nghị khai trừ, nhưng cô Lan Anh cãi lý lẽ ghê lắm, cuối cùng chỉ bị ghi lỗi thôi. Lão Hoàng đúng là, chuyện nội bộ trường mình, can thiệp làm gì. Cứ thích gây khó dễ với cô Lan Anh,” – Hùng kể, giọng đầy cảm phục.
“Cô Lan Anh đúng là tuyệt vời, quan tâm học sinh thật,” – Vũ nhìn tôi, cười hì hì.
“Ha ha, tụi mày nhìn cái này đi!” – Nam bất ngờ móc từ túi quần ra chiếc Nokia N95, ra hiệu cả đám xúm lại gần giường. “Anh em thân thiết tao mới cho xem, đồ xịn nè!”
Nhìn Nam ra vẻ bí mật, cả đám tò mò chết đi được. Huấn luyện quân sự khép kín thế này, ngoài ăn và tập, chẳng có trò gì vui. Giờ có “đồ xịn” để xem, ai mà không háo hức. Tôi, Vũ và Hùng xúm lại, ngồi sát mép giường, mắt dán vào điện thoại Nam.
Nam mở máy, và trời ơi, hiện lên một tấm ảnh nude! Trong ảnh là một cảnh lộn xộn, không rõ là nơi đâu, chỉ thấy một người phụ nữ đang nằm trên đống bao cát, mông bị đè chặt, hai chân dạng ra. Một gã mặc đồ lính ngụy trang đứng sau, quần kéo khóa, con cặc to đùng đang đâm sâu vào lồn cô ta, hòa quyện chặt chẽ. Ảnh chụp từ phía sau nên không thấy mặt, nhưng dáng người thon thả, quyến rũ của người phụ nữ khiến cả đám tụi tôi nóng ran cả người. Đặc biệt, chiếc quần lót mỏng manh rách nát vẫn còn bám trên mông cô ta, làm cả đám càng thêm kích thích.
“Cái này… lấy đâu ra vậy?” – Hùng và Vũ đồng thanh, nuốt nước bọt, mắt sáng rực.
“Tụi mày đừng hỏi, tóm lại tao có cách!” – Nam cười đắc ý, nhanh chóng cất điện thoại.
“Cái này có gì hay? Trên mạng thiếu gì!” – Tôi lên tiếng, cố tỏ ra không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng bực bội vì Nam cất ảnh nhanh quá. Dù chỉ nhìn thoáng qua, dáng người bốc lửa và tư thế gợi tình của người phụ nữ đó làm tôi rối cả đầu. Cộng thêm chiếc quần lót rách nát, tôi chỉ muốn xem thêm lần nữa.
“Đúng đó, có gì đặc biệt đâu!” – Vũ hùa theo, giọng hơi tiếc nuối.
Hùng không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt là biết nó cũng muốn xem lại. Sau một lúc im lặng, Vũ chịu không nổi, lên tiếng: “Ê, Nam, lấy ra cho anh em xem lại đi!”
“Đúng đó, chưa thấy rõ nữa! Dáng người cô ta ngon thật!” – Hùng thêm vào.
Nam cười khẩy, rõ ràng chỉ muốn trêu tụi tôi. Thấy cả đám năn nỉ, nó mới mở lại ảnh, dương dương tự đắc: “Tụi mày thấy cô ta giống ai không?”

“Giống cô Lan Anh không?” – Nam thì thào, giọng đầy kích động.
“Cái gì?!” – Tôi sững người, đứng ngây như tượng. Lúc nhìn lần đầu, tôi chỉ thấy quen quen, nhưng giờ nghĩ lại, đúng là người phụ nữ đó có nét giống mẹ. Chẳng trách tôi bị kích thích mạnh thế, hóa ra trong tiềm thức, tôi đã liên tưởng đến mẹ!
“Thật sự giống thiệt!” – Nam tiếp tục, không để ý đến vẻ mặt sững sờ của tôi. “Mấy hôm nay tao để ý, thấy anh Quang, lớp trưởng lớp 2, với mấy anh lớp trưởng khác hay lén lút truyền nhau cái gì đó trên điện thoại. Nhìn tụi nó bí bí ẩn ẩn, tao tò mò lắm!”

Bình luận

Để lại bình luận