Chương 6

Tôi đứng trước Haibara Ai, ánh mắt cô vẫn lấp lánh nỗi sợ xen lẫn sự bất lực, nhưng tôi chẳng màng. Cô gái này, dù giờ chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, vẫn mang trong mình trí tuệ sắc sảo của Miyano Shiho – kẻ từng khiến cả tổ chức áo đen phải kính nể. Nhưng giờ đây, cô chỉ là con mồi trong tay tôi, bị trói chặt, bịt miệng, không còn đường thoát. Tôi nhếch môi, cảm giác hưng phấn dâng trào khi thấy cô run rẩy dưới ánh đèn vàng nhạt của căn phòng khách sạn.
“Không thành thật hả, Tiểu Ai?” Tôi nói, giọng trầm nhưng đầy ý tứ. “Mày nghĩ nói dối là qua mặt được tao sao?” Tôi cúi xuống, ngón tay lướt nhẹ qua mái tóc nâu nhạt của cô, cố ý để móng tay chạm vào da đầu, khiến cô giật mình. “Đừng để tao phải dạy mày cách nghe lời.”
Không để cô kịp phản ứng, tôi đưa tay chạm vào ngực cô. Dù cơ thể cô giờ chỉ là một đứa trẻ, tôi vẫn cảm nhận được độ mềm mại qua lớp váy mỏng. Ngón tay tôi chậm rãi vẽ vòng quanh núm vú, cảm nhận hơi thở gấp gáp của cô qua lớp tất trong miệng. “Ngô… ngô…” Cô ú ớ, cố lùi lại, nhưng sợi dây trói giữ chặt cô trên giường, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào. Mỗi lần cô giãy giụa, dây thừng lại siết chặt hơn, như nhắc nhở cô rằng mọi kháng cự đều vô ích.
Tôi cười khẩy, ngón tay vẫn không ngừng trêu đùa. “Mày thấy chưa? Nói dối thì phải trả giá.” Tôi tăng lực, véo nhẹ vào núm vú qua lớp vải, khiến cô rên lên một tiếng đau đớn xen lẫn xấu hổ. “Thích không? Hay là muốn tao làm mạnh hơn?” Tôi thì thầm, hơi thở phả vào tai cô, khiến cô run lên từng đợt. Làn da trắng mịn của cô ửng hồng, không rõ vì xấu hổ hay vì cảm giác mà tôi đang ép cô phải chịu.
Tôi ngồi xuống cạnh cô, kéo khuôn mặt cô đối diện mình. Đôi mắt cô long lanh nước, nhưng tôi không cho cô cơ hội nghỉ ngơi. “Tao hỏi lại lần nữa, Tiểu Ai. Mày đến đây một mình, hay có đồng bọn? Đừng hòng giở trò nữa.” Tôi rút đôi tất trong miệng cô ra, nhưng giữ chặt cằm cô, ép cô há miệng. “Nói đi, hoặc là tao sẽ làm mày biết thế nào là đau.”
Cô hít một hơi sâu, giọng run rẩy. “Tao… tao đến cùng… Ran, Kazuha, và Momiji…” Cô ngập ngừng, như thể nói ra từng cái tên là một nhát dao cắt vào lòng kiêu hãnh của mình. Tôi nhíu mày, những cái tên này không lạ. Ran – cô nàng thanh mai trúc mã của Kudo Shinichi, con gái của thám tử Mori Kogoro. Kazuha và Momiji, những cô gái khác mà tôi từng nghe qua trong hồ sơ của tổ chức. Vậy là cô ta không đi một mình. Một nhóm bốn cô gái, đến đây để làm gì?
“Tốt lắm,” tôi nói, giọng lạnh lùng. “Vậy là mày còn chút thành thật. Nhưng mày biết không, Tiểu Ai, tao không thích bị lừa.” Tôi đứng dậy, cầm cuộn dây thừng, chậm rãi đi vòng quanh cô. “Mày dám nói dối tao, nên giờ tao phải trừng phạt mày. Không chỉ vì mày không nghe lời, mà còn vì… tao muốn thế.”
Cô lắc đầu, mắt mở to, cố cầu xin. “Không… không, xin mày… đừng…” Nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi kéo cô đứng dậy, lôi vào phòng tắm. Căn phòng tắm lát gạch trắng bóng loáng, vòi sen lớn treo trên cao, và một chiếc bồn tắm rộng rãi nằm ở góc. Tôi đẩy cô ngồi xuống mép bồn tắm, kiểm tra lại dây trói. “Mày sẽ thích trò này,” tôi nói, giọng đầy ý tứ. “Tao sẽ dạy mày cách ngoan ngoãn.”
Tôi mở vòi nước, dòng nước ấm chảy xuống, tạo âm thanh róc rách. Tôi nhìn cô, ánh mắt đầy dục vọng. “Tiểu Ai, mày biết không, tao đã mơ về ngày này từ rất lâu. Giờ thì, chúng ta bắt đầu.” Tôi cúi xuống, cởi nút áo trên váy cô, để lộ làn da trắng mịn bên dưới. Cô run rẩy, nhưng không thể làm gì ngoài việc để tôi muốn làm gì thì làm.

Bình luận

Để lại bình luận