Chương 6

: Máu và Vinh Quang

Nguyễn Thiên bước ra khỏi khu rừng vào sáng ngày thứ tám, ánh nắng rực rỡ chiếu lên cơ thể anh, làm nổi bật những vết sẹo mới trên vai và ngực. Cây giáo trong tay anh – cán gỗ bóng loáng vì mồ hôi, mũi đá mài sắc như dao – rung nhẹ theo nhịp bước. Bọc da đeo vai chứa thịt khô và cuốn sách Hấp Tinh Đại Pháp, nặng trĩu nhưng là minh chứng cho những ngày sinh tồn khắc nghiệt. Đồng cỏ trải dài trước mặt, cỏ xanh mướt uốn lượn theo gió, điểm xuyết bởi những bụi hoa dại tím nhạt tỏa hương ngọt ngào. Xa xa, một dòng sông lấp lánh như dải lụa bạc, bên cạnh là một ngôi làng nhỏ, mái nhà lợp lá chen chúc, khói bếp bay lượn như những sợi chỉ trắng.

Thiên dừng lại, hít sâu, cảm nhận không khí trong lành thay thế mùi máu tanh và đất ẩm của rừng sâu. “Cuối cùng cũng có người,” anh lẩm bẩm, chỉnh lại bọc da, đôi mắt sáng lên hy vọng. Anh nhớ rõ trong Con Đường Bá Chủ, những ngôi làng thế này thường là nơi Lạc Nam khẳng định sức mạnh, đánh bại kẻ thù và thu phục lòng người – đôi khi cả trái tim của mỹ nữ. “Nếu mình muốn bắt đầu, đây là cơ hội,” anh nghĩ, bước chân nhanh hơn, dù cơ thể vẫn đau nhức từ trận chiến với con thú trong hang.

Khi đến gần làng, Thiên cảm nhận được sự tĩnh lặng bất thường. Không tiếng trẻ con cười đùa, không tiếng gà gáy, chỉ có vài ánh mắt lo âu lén nhìn qua khe cửa. Một ông lão râu bạc, mặc áo vải thô sờn rách, chống gậy bước ra. “Ngươi là ai?” ông hỏi, giọng khàn khàn, đôi tay run run nhưng ánh mắt sắc như dao. Thiên giơ tay, cố tỏ ra vô hại. “Tôi là Thiên, một lữ khách lạc đường. Tôi không có ý xấu, chỉ cần chút thức ăn và chỗ nghỉ.”

Ông lão quan sát anh, từ mái tóc rối bù bám bùn đến đôi chân trần đầy vết xước, rồi gật đầu. “Theo ta,” ông nói, dẫn Thiên vào làng. Dân làng vẫn dè chừng, nhưng một bà cụ tốt bụng đưa anh một bát cháo ngô nóng hổi, mùi thơm lan tỏa khiến dạ dày anh réo lên. Hạt ngô mềm tan trong miệng, vị ngọt nhẹ như xua tan cơn đói dai dẳng. Thiên ngồi trên một phiến đá, nhai chậm rãi, cảm giác ấm áp lan khắp cơ thể. “Cảm ơn bà,” anh nói, nở nụ cười hiếm hoi, khiến bà cụ móm mém cười đáp lại.

Nhưng sự yên bình không kéo dài. Giữa trưa, khi mặt trời đứng bóng, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa. Dân làng hoảng loạn, trẻ con khóc ré, phụ nữ chạy vào nhà. “Cướp! Lại là lũ cướp!” một người hét lên. Thiên đứng dậy, tay siết cây giáo, mắt nheo lại quan sát. Năm tên cướp cưỡi ngựa phi vào làng, áo giáp loang lổ máu khô, kiếm và rìu sáng loáng dưới nắng. Tên cầm đầu, mặt sẹo chằng chịt, cười khằng khặc, để lộ hàm răng vàng khè. “Mang lương thực ra đây, cả mấy con nhỏ xinh xắn nữa, nếu không thì đốt sạch làng!” hắn gầm lên, vung rìu chém vào một cột gỗ, mảnh vụn bay tứ tung.

Thiên đứng lẫn trong đám đông, tim đập nhanh. Anh nhớ đến Lạc Nam, cách hắn từng đứng lên bảo vệ dân làng, từ đó xây dựng danh tiếng. “Đây là cơ hội của mình,” anh nghĩ, cảm giác khí tức từ Hấp Tinh Đại Pháp khẽ động trong đan điền. Khi tên mặt sẹo túm tóc một cô gái trẻ, kéo cô ra khỏi vòng tay mẹ, Thiên bước tới. Cô gái – khoảng mười tám, tóc đen buộc cao, da trắng như sứ – hét lên, đôi mắt long lanh đầy sợ hãi.

“Thả cô ấy ra,” Thiên nói, giọng lạnh như băng, cây giáo chĩa xuống đất nhưng sẵn sàng. Đám cướp phá lên cười, tên mặt sẹo nhếch mép. “Thằng nhãi ranh, muốn chết à?” Hắn vung rìu, nhắm thẳng đầu Thiên. Nhưng Thiên đã khác, không còn là kẻ yếu ớt ngày đầu. Anh kích hoạt khí tức, cơ thể nhẹ như lông, nghiêng người né cú chém, rìu sượt qua vai, để lại luồng gió lạnh buốt.

Thiên lao tới, cây giáo đâm thẳng. Mũi đá xuyên qua ngực tên mặt sẹo, xương gãy răng rắc, máu phun như suối, đỏ thẫm trên cỏ. Hắn rú lên, ngã nhào, đôi mắt trợn trừng mất đi ánh sáng. Bốn tên còn lại gào lên, xông vào, kiếm và rìu vung loạn xạ. Thiên di chuyển như bóng ma, mỗi bước như được khí tức dẫn lối. Anh đâm, chém, né, máu bắn lên mặt anh, nóng hổi và tanh nồng. Một tên bị đâm vào đùi, ngã quỵ, hét lên đau đớn. Tên khác bị giáo quét ngang mặt, máu chảy thành dòng, che kín mắt. Chỉ trong vài phút, cả năm tên nằm la liệt, máu thấm đẫm mặt đất, mùi sắt gỉ lan tỏa.

Dân làng lặng đi, rồi bùng nổ reo hò. “Người hùng! Người hùng!” họ hét lên, vây quanh Thiên. Cô gái được cứu, tên Liên Anh, nhìn anh với đôi mắt lấp lánh, đôi môi hồng khẽ mím, như muốn nói gì đó. “Cảm ơn ngài… Thiên công tử,” cô nói, giọng ngọt ngào, khiến tim anh đập mạnh. Anh gật đầu, cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt cô – như hồ nước mùa thu – khiến anh không khỏi nghĩ đến Hấp Tinh Đại Pháp và “dục vọng” trong sách.

Đêm đó, dân làng mở tiệc mừng. Lửa trại bùng cháy, ánh sáng cam rực rỡ đẩy lùi bóng tối. Thịt nướng xèo xèo trên giá, mùi thơm ngậy lan tỏa, hòa với tiếng đàn tranh và tiếng cười nói rôm rả. Thiên ngồi trên ghế gỗ, chén rượu đắng trôi xuống họng, ấm nóng. Dân làng thay nhau cảm ơn, trẻ con chạy quanh anh, cười khúc khích. Liên Anh ngồi đối diện, váy áo sạch sẽ, tóc đen buông xõa, ánh lửa chiếu lên gò má cô, hồng hào như hoa đào. Cô rót rượu cho anh, ngón tay vô tình chạm vào tay anh, mềm mại như lụa. “Ngài thật dũng cảm,” cô nói, mắt cúi xuống, hàng mi dài rung nhẹ. Thiên cười, cảm giác nóng ran trong người, nhưng anh biết chưa phải lúc. “Cứ từ từ,” anh nghĩ, ánh mắt lướt qua thân hình cô, tưởng tượng ngày anh sẽ chinh phục được những mỹ nữ thực sự của Lạc Nam.

Bình luận

Để lại bình luận