Chương 6

Sự kích thích đầu đời nhanh chóng đi đến cao trào, cơn sướng dần lấp đầy lý trí khiến cơ thể nàng chao đảo, cơ thể co giật theo từng cơn đê mê bất tận.

Chẳng biết bao lâu, nàng choàng tỉnh khi nghe thấy âm thanh cười nói từ đằng xa tiến lại gần, nhìn sang bên kia thì Lương Sơn Bá vẫn đứng đó, chàng cũng phát hiện ra có người đang đến, đành ra hiệu cho nàng trốn đi, rồi luyến tiếc quay ra đánh lạc hướng bọn họ.

Chúc Anh Đài cũng tranh thủ thu dọn một chút, mặc lại y phục nam nhân lên người rồi quay trở vào nhà vờ như đang đọc sách.

Vừa ngồi vào bàn thì cũng vừa lúc Lương Sơn Bá chạy xồng xộc vào nhà, chàng không nói không rằng đi thẳng ra phía sau nơi gốc cây cạnh bờ suối, nhưng nơi này giờ đây chẳng còn ai cả, chàng đứng ngẩn ngơ một lúc rồi tự dặn lòng xem đây như là một giấc mơ, rồi chán nản quay vào nhà.

– Huynh sao vậy – Chúc Anh Đài giả vờ hỏi…
– Không có gì, chỉ là ta nhìn nhầm thôi – Lương Sơn Bá đáp…
– Ohhh – nàng gật gù không hỏi nữa, nhưng trong lòng thì cười đắc chí…
– Anh Đài, đệ đã nhìn thấy cơ thể nữ nhân bao giờ chưa? – Chàng nhìn bâng quơ ra cửa sổ rồi hỏi…
– Đệ chưa, cơ thể nữ nhân thì sao chứ, cũng như chúng ta thôi mà – nàng ngây thơ đáp…
– Ừ, thôi đệ còn nhỏ, sau này lớn lên đệ sẽ biết – chàng ra vẻ từng trải đáp…

Chúc Anh Đài thiếu điều ôm bụng ngã lăn ra cười, một mỹ nữ bên cạnh bao lâu nay mà chàng còn không phát hiện ra, còn bày đặt lên mặt dạy dỗ nàng.

Lương Sơn Bá tiếp tục ngồi trầm ngâm một lúc, rồi đứng dậy, lấy vội một bộ quần áo…

– Đệ đọc sách tiếp đi, ta đi tắm đây…

Chúc Anh Đài phát hiện, bên dưới của chàng từ lúc nào đã nhô lên một khối to đùng không ngừng đung đưa qua lại. Ở với chàng 2 năm nay, nàng thừa biết nó là gì, nhất là vào mỗi buổi sáng sớm, nàng thường tránh mặt không thức dậy cùng một lúc với chàng để khỏi phải khó xử.

Tiếp tục len lén quan sát chàng qua cửa sổ, việc mà nàng vẫn thường hay làm hai năm nay. Nhưng giờ nàng cũng phải giật mình vì cái thứ giữa hai chân chàng, chưa bao giờ nàng thấy nó to và dài đến như vậy.

Chàng không tắm như mọi khi mà một tay nắm lấy nó, bắt đầu vuốt lên xuống, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở phì phò khó nhọc.

Bàn tay chàng vuốt nhanh dần, nhanh dần, nhanh đến nỗi nàng ở trong này cũng có thể nghe được âm thanh nhớp nháp từng nhịp liên hồi.

Bỗng chàng dừng lại, miệng há hốc như ngừng thở, toàn thân ngã dựa vào cây cột bên cạnh, cơ thể chàng co giật, khúc thịt bên dưới phóng ra từng dòng chất lỏng trắng đục vươn vãi khắp nền đất.

Phải vài phút sau chàng mới dần tỉnh lại, thoáng giật mình nhìn vào trong, thấy Chúc Anh Đài vẫn còn đang cặm cụi đọc sách, chàng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tắm rửa như thường ngày.

Cả hai không ai bảo ai một câu nào, nhưng bắt đầu từ hôm nay, hai người đã bắt đầu bước vào niềm vui thể xác, niềm vui của khoái lạc thiêng liêng.

Đêm hôm đó, Lương Sơn Bá ngủ rất ngon, trong mơ, chàng một lần nữa nhìn thấy người con gái xinh đẹp như tiên đó, nhưng lần này, nàng đã chủ động lại gần, dùng đôi tay thon thả của nàng mà vuốt ve khúc thịt của mình, chàng khoang khoái lim dim tận hưởng dư vị ngọt ngào đó, chàng nào ngờ đó đâu phải chỉ là giấc mơ.

Lại một năm nữa trôi qua, vào một buổi sáng nọ, Chúc Anh Đài theo thói quen tỉnh dậy, bên cạnh nàng là Lương Sơn Bá vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.

Nàng say mê ngắm nhìn gương mặt điển trai nam tính của chàng, hít lấy mùi hương đàn ông nồng nồng quen thuộc, thấy chàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, nàng liền đưa tay thấp xuống phía dưới, men theo lớp chăn, lần vào giữa hai chân chàng bắt đầu khám phá.

Dương vật to lớn của chàng đã cương cứng từ lúc nào giờ đã nằm gọn trong bàn tay bé nhỏ của nàng, dù cách một lớp vải nhưng nàng vẫn cảm nhận được độ nóng của nó, nàng thích thú bóp chặt rồi vuốt lên xuống nhè nhẹ, vẫn như cách chàng vẫn làm hằng ngày.

Bình luận

Để lại bình luận