Chương 6

“Mẹ mày, ít xem thường người khác thôi! Có tin tao bảo Hạnh Mính lái xe tải đâm vào mông mày không!”

“A ui, đồ đàn bà rắn độc tàn nhẫn, mày chẳng qua cũng chỉ biết mạnh miệng thôi.”

Hạnh Mính che vai phải, vùi đầu giữa cánh tay và mặt bàn, thấy Nguyên Tuấn Sách tới, cô ngồi thẳng dậy, nói cảm ơn với anh.

Nguyên Tuấn Sách đặt cặp sách sang một bên, nhìn hai người đang cãi nhau bên kia, lúc ngồi xuống lại nghe thấy câu cảm ơn từ miệng Hạnh Mính, anh cúi đầu nhìn thấy miếng cao dán mơ hồ lộ ra dưới cổ áo cô, miếng cao dán ngay dưới phần cổ thiên nga hơi gầy, lại gần còn có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt.

“Không cần khách khí.”

“Mày là đồ súc sinh, chó chết mẹ nó! Miệng mọc cúc hoa, phân thải sai hướng!”

“Miệng mày có thể văn minh lên chút không! Có biết hai chữ ghê tởm viết thế nào không.”

“Nói chuyện với cái loại mày còn cần văn minh làm gì, nói chuyện lễ phép để mày trèo lên đầu lên cổ tao à? Mày còn dám cưỡi lên đầu của bà đây chắc!”

Tần Nhạc Chí chỉ vào mặt Lộ Điệp, tức đến mức chỉ biết nói mày mày mày.

Lộ Điệp rung đùi đắc ý le lưỡi, đừng nhìn gương mặt trẻ con thuần khiết vô hại của cô ấy mà nhầm, riêng khoản mắng chửi người khác này, không có ai có thể thắng được cô ấy, Tần Nhạc Chí pk với cô ấy chỉ có nước thua thảm.

Các học sinh trong lớp đã thấy cảnh này nhiều lần nên đều chẳng để ý, ngày thường cũng không ai dám chủ động trêu chọc Lộ Điệp, hay cái tên Tần Nhạc Chí phiền phức kia, cứ mặc kệ hai người họ mắng chửi nhau đến khi giáo viên tới mới thôi.

Hôm nay là thứ sáu, tiết cuối cùng là tiết tự học buổi tối, chỉ có lớp trưởng duy trì kỷ luật.

Vu Tề đi đến bên cạnh Hạnh Mính, xòe tay, lung lay hai cái: “Đưa vở bài tập toán cho mình đi.”

Cô chớp mắt hai cái.

“Không phải cậu nói mình giúp cậu làm bài tập toán, thì cậu sẽ cho mình hai tấm phù sao?”

“À đúng đúng.” Hạnh Mính lấy cuốn sách bài tập toán từ trong ngăn bàn ra, đặt lên tay cậu ta, cười he he nói: “Nhớ bắt chước chữ viết cho giống một chút, thứ hai tuần sau sẽ đưa phù cho cậu.”

“Thành giao!” Vu Tề lật quyển bài tập trong tay, bắt chước loại chữ viết ấu trĩ thế này cũng không có gì khó khăn.

“Phù?” Nguyên Tuấn Sách quay đầu qua.

Hạnh Mính hoảng loạn giải thích: “À cái đó hả. Nhà mình tin Phật, thỉnh thoảng tùy tiện vẽ một chút phù chơi chơi.”

“Phải không? Vậy có thể vẽ cho tôi một tấm không?” Anh mỉm cười hỏi, đường cong xương cằm tuyệt đẹp, khí chất thanh lãnh cấm dục, gương mặt này rất khó khiến người đối diện nói ra lời từ chối.

“Tôi cũng có thể giúp cậu làm bài tập.”

“Không…… Đừng, chữ cậu quá đẹp.” Trong giờ học, Hạnh Mính từng ngẫu nhiên nhìn thấy, kiểu chữ khải đẹp như rồng phượng đó, khiến người nhìn nghĩ ngay đến chuyện anh từng học thư pháp.

“Vậy…” Nguyên Tuấn Sách tạm dừng một lát.

“Cuối tuần tôi mời cậu đi xem phim nhé.”

Không biết lời mời này của anh hơi đường đột hay không. Nếu theo lý thường, hai người nam nữ đơn độc đi xem phim thì có hơi khó xử.

“Hoặc là, mời cậu ăn cơm cũng được.”

“Cậu rất muốn tấm phù đó à?”

Nguyên Tuấn Sách gật đầu: “Nghe nói có thể bảo vệ bình an, muốn thử xem. Bạn học Hạnh hay là cậu có thích thứ gì không? Tôi có thể trao đổi.”

Đã nói đến thế này, Hạnh Mính cũng không thể nỡ lòng mà từ chối.

“Vậy, như này đi, cậu mời mình đi xem phim nhé, mình tặng cậu năm tấm!”

“Được.”

Trên gương mặt anh vẫn luôn trưng ra nụ cười như gần như xa, cộng thêm làn da trắng bệnh và đôi môi hồng phụ trợ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, câu lấy linh hồn người đối diện.

Thứ sáu tan học, Hạnh Mính ở lại, cùng trực nhật với Tần Nhạc Chí, cái miệng thiếu đánh của tên này làm chậm trễ biết bao thời gian của cô.

Cũng may mà, Hạnh Mính vẫn đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng.

Cô thuần thục đi vào loạt ghế ngồi cuối cùng, chuyến xe vốn không có nhiều hành khách lắm, sau khi cô đeo tai nghe vào, liền dựa vào lưng ghế ngắm phong cảnh bên ngoài. Cảnh sắc hai bên đường càng ngày càng hoang vắng, các tòa nhà cao tầng dần biến mất khỏi tầm nhìn, bị đồng ruộng bao trùm.

Chiếc xe vẫn vững vàng đi về phía trước, đã đến đoạn đường bùn đất của vùng núi, quang cảnh càng hoang tàn vắng vẻ, lúc này vừa đúng lúc vào mùa lúa mạch có thể nhìn thấy đồng ruộng vô tận.

Đường bùn lầy lội gồ ghề lồi lõm, mọi người ngồi trên đều chịu xóc nảy, cả người đong đưa lúc lắc, cuối cùng, chiếc xe buýt ngừng dưới chân núi Duyên Hiếu xa xôi.

Trên núi Duyên Hiếu có một toà Đạo quán, đây cũng là tòa đạo quán duy nhất trong khu vực bình nguyên (1). Không có nhiều người biết đến toà Đạo giáo này, phần lớn du khách là người trong thôn, dựa theo tập tục truyền thừa qua các thế hệ, mỗi khi đến ngày hội, hoặc là khi trong nhà xảy ra biến cố gì đó mới đến đây thắp hương cúng bái.

Bình nguyên là vùng đồng bằng, một vùng đất đai rộng lớn với địa hình tương đối thấp

Hương khói của nơi này không vượng, nếu hỏi nơi này có linh nghiệm không, có người nói linh, có người cảm thấy không linh. Vốn thứ này cũng chỉ là tín ngưỡng, thà rằng tin là có, không thể đắc tội, cho nên nơi này vẫn được mọi người cung kính.

Khi còn nhỏ Hạnh Mính trải qua một lần bệnh nặng, mẹ mang cô tới tòa miếu này, nhờ các đạo sĩ trong miếu xem qua, họ cho cô một lá bùa, lúc đó cô đã sốt cao liên tục mấy ngày, ngay hôm sau khi nhận được lá bùa, cô đã khỏi hẳn.

Vì thế, từ lúc 6 tuổi, mỗi cuối tuần cô đều sẽ tới đạo quán, Tĩnh Đình phương trượng nhận cô làm đồ đệ. Từ khi trải qua cơn bạo bệnh, cô có thể thấy những hồn phách lang thang, phương trượng nói cô thiên tư thông tuệ, không thể sửa mệnh, từ sau khi tròn mười hai liền bắt đầu nhiệm vụ thu hồn.

Hạnh Mính khổ luyện kĩ năng vẽ bùa hai năm mới có hiệu quả, đối với những người có thể nhìn thấy hồn phách, linh phù thấm nước bọt và máu của họ có sức mạnh tự bảo vệ mình, phàm là dính chút dịch thể của người thu hồn, linh phù có thể hộ chủ, sinh tử không rời.

Cô mang linh hồn lần trước thu được ở núi sau trường học giao cho Tùng Nhai pháp sư ở hậu viện.

Hồn phách được phong ấn bên trong hồ lô, phải nhờ Tùng Nhai pháp sư siêu độ, thì các linh hồn lưu lạc nhân gian này mới có thể bình yên đầu thai kiếp sau.

Trong đạo quán có hai cây cổ thụ, quấn quýt bên nhau không rời, trên ngọn cây treo đầy tơ hồng được các khách hành hương buộc lên, Tĩnh Đình phương trượng đang ngồi thiền trong Tam Tổ điện.

Bốn trụ gỗ khắc rồng sừng sững ngoài điện, đường khắc tinh xảo, hình rồng cưỡi mây phun sương mù, rất sống động, con rồng to lớn uốn lượn theo thân cột, ánh nhìn xa xăm, bên trên cửa treo bát quái Thái Cực có tác dụng trấn nhiếp tà ác.

Hạnh Mính ngồi quỳ ngoài điện, chờ đến lúc Tĩnh Đình phương trượng mở miệng gọi vào, cô mới đứng dậy đi vào.

Phương trượng đã qua tuổi sáu mươi, quanh năm suốt tháng, ngoại trừ các pháp sự quan trọng, ông đều mặc một bộ quần áo dài màu xanh đen mộc mạc, vạt áo to rộng, dài chùm chân và cổ tay.

Tĩnh Đình phương trượng mỉm cười hiền từ, lông mày dài trắng muốt rũ xuống, khi nói chuyện chúng cũng run lên theo.

“Con ăn cơm tối chưa?”

“Con chưa ăn ạ, sư phụ. Con nói với ngài chuyện này, cực kỳ cực kỳ quan trọng, ngọn núi ở sau trường học của con ấy, xuất hiện một cơn gió lốc, chuyên hút hồn phách vào, ngài có biết đó là gì không?”

Bình luận

Để lại bình luận