Chương 6

Cô ấy đang thực hiện các bài tập giãn cơ. Khi cô ấy cúi gập người về phía trước, cặp mông chổng thẳng về phía tôi, căng tròn như hai quả đào tiên. Khi cô ấy đá chân lên cao, tôi có thể thấy rõ đường cong hoàn hảo từ eo xuống mông và cặp đùi săn chắc.

Thằng em của tôi, vốn vừa mới chịu yên phận, giờ đây lại như một con mãnh thú bị đánh thức. Nó giật mạnh một cái, rồi từ từ, từ từ ngóc đầu dậy, căng phồng lên với một tốc độ đáng báo động. Tôi vội vàng lùi lại, đóng sầm cửa, lưng dựa vào cánh cửa mà thở không ra hơi.

“Đồ… đồ yêu quái…” tôi lẩm bẩm.

Cô ta điên rồi sao? Ở chung nhà với một thằng con trai mà dám ăn mặc như vậy để tập thể dục ư? Hay là cô ta cố tình? Cố tình trêu ngươi tôi? Nhớ lại nụ cười của cô ấy lúc nãy, tôi càng tin vào giả thuyết thứ hai. Cô ấy biết tôi có phản ứng với cô ấy, và cô ấy đang tận hưởng điều đó. Cô ấy đang chơi đùa với tôi.

Tiếng nhạc bên ngoài vẫn dồn dập. Tôi có thể tưởng tượng ra từng động tác của Minh An, tưởng tượng ra cặp mông tròn lẳn của cô ấy đang lúc lắc theo điệu nhạc. Cổ họng tôi khô rát. Tôi cần uống nước. Nhưng ra ngoài bây giờ chẳng khác nào tự sát. Lỡ như cô ấy bắt gặp tôi đang nhìn trộm thì sao? Mà kể cả không bị bắt gặp, tôi cũng không dám chắc mình có thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với cô ấy trong bộ dạng đó.

Nhưng cơn khát ngày càng trở nên cồn cào. Cái nóng của thành phố, cộng với việc khuân vác đồ đạc và những cú sốc tinh thần liên tiếp khiến tôi mất nước trầm trọng. Thôi kệ, liều vậy. Cứ đi thật nhanh ra tủ lạnh lấy chai nước rồi chuồn vào phòng ngay lập tức. Cố gắng không nhìn, không nhìn gì hết.

Tôi hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình. “Mày là Nguyễn Long, mày là một thằng đàn ông đàng hoàng. Chỉ là đi lấy nước thôi. Không có gì to tát cả.”

Tôi mở cửa, cố gắng tạo ra tiếng động nhỏ nhất có thể. Minh An vẫn đang quay lưng về phía tôi, tập trung vào bài tập của mình. Cô ấy đang trong tư thế plank, chống hai tay xuống sàn, người duỗi thẳng. Tư thế này càng làm nổi bật tấm lưng trần với những rãnh cơ sắc nét và cặp mông được siết chặt lại, trông càng thêm căng tròn.

Tôi rón rén đi qua phòng khách, mắt dán xuống sàn nhà, không dám liếc ngang liếc dọc. Tủ lạnh ở ngay góc bếp, chỉ cách chỗ tôi vài bước chân. Gần rồi, gần rồi.

“Này.”

Giọng Minh An đột ngột vang lên ngay sau lưng tôi.

Tôi giật bắn mình như bị điện giật, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Tôi cứng đờ người, không dám quay lại. Chết rồi, bị phát hiện rồi.

“Dọn đồ xong rồi à?” cô ấy hỏi, giọng nói có chút gấp gáp vì đang vận động.

Tôi nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời mà không quay đầu lại. “Xong… xong rồi. Tôi… ra lấy chút nước.”

“Ừm.”

Tôi nghĩ cô ấy sẽ nói thế rồi thôi. Nhưng không. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy đứng dậy, rồi tiếng bước chân đi về phía mình. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Cô ấy định làm gì?

“Anh uống nước gì? Nước lọc hay nước ép?”

Giọng cô ấy giờ đã ở ngay sát bên cạnh tôi. Tôi buộc phải quay người lại.

Minh An đang đứng cách tôi chưa đầy một cánh tay. Mồ hôi chảy thành dòng trên vầng trán, hai bên thái dương và lăn dài xuống cổ, xuống khe ngực sâu hút của cô ấy. Làn da trắng hồng vì vận động, hơi thở gấp gáp phả ra mùi hương cơ thể vừa nồng nàn vừa khỏe khoắn. Và tất nhiên, cô ấy vẫn chỉ mặc độc chiếc bra thể thao và quần lót lọt khe.

Ở khoảng cách gần thế này, tôi còn nhìn rõ hơn. Vùng bụng sáu múi của cô ấy co thắt theo từng nhịp thở. Lớp mồ hôi mỏng làm nó trông càng thêm bóng bẩy, quyến rũ. Ánh mắt tôi không thể kiểm soát mà trượt xuống thấp hơn. Chiếc quần lót đen nhỏ xíu chỉ che được một phần vùng kín. Tôi có thể thấy rõ phần mu lồn nhô cao, mịn màng, không một sợi lông. Hai bên bẹn là những đường cơ săn chắc, kéo dài xuống cặp đùi to khỏe.

Cảnh tượng này quá sức chịu đựng. Thằng em tôi, vốn đã căng cứng, giờ như muốn xé toạc lớp quần thể thao mà chồm ra ngoài. Cái lều lại một lần nữa được dựng lên, lần này còn to và ngang ngược hơn lần trước.

Minh An dường như cũng nhận ra. Ánh mắt cô ấy lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của tôi, rồi từ từ, rất từ từ hạ xuống, dừng lại ngay chỗ nhạy cảm của tôi. Lần này, cô ấy không còn vẻ ngạc nhiên nữa. Thay vào đó, trong mắt cô ấy ánh lên một tia thích thú rõ rệt. Đôi môi hơi dày của cô ấy khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy khiêu khích.

“Xem ra… anh bạn nhỏ của anh rất dễ bị kích thích nhỉ?” cô ấy nói, giọng khàn khàn, cố tình hạ thấp xuống, nghe như lời thì thầm đầy ma mị.

Mặt tôi nóng ran lên, có cảm giác như máu toàn thân đều đang bốc hơi qua lỗ chân lông. Tôi xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống ngay lập tức. Lời nói của cô ấy quá thẳng thừng, quá trần trụi.

Bình luận

Để lại bình luận