Chương 6

Cô giơ một ngón tay lên, móng tay được sơn màu đen cá tính.

“Thứ nhất: Không gian riêng. Phòng của ai người nấy ở, không tự tiện vào phòng người khác khi chưa được phép. Đồ đạc cá nhân cũng vậy, tuyệt đối không đụng vào.”

Long gật đầu. “Được.”

Cô giơ ngón thứ hai. “Thứ hai: Vệ sinh chung. Phòng khách, nhà bếp, nhà tắm là của chung. Dùng xong thì phải dọn. Tôi không muốn nhìn thấy cảnh bát đũa ăn xong vứt chỏng chơ trong bồn rửa hay tóc tai rụng đầy sàn nhà tắm đâu đấy. Anh là con trai chắc cũng hiểu mà, đúng không?”

“Tôi hiểu. Tôi sẽ chú ý.” Long đáp, cảm thấy mình như một cậu học sinh tiểu học đang nghe cô giáo chủ nhiệm phổ biến nội quy.

“Thứ ba,” cô giơ ngón tay tiếp theo, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. “Người lạ. Tuyệt đối không dẫn bạn bè, đặc biệt là bạn khác giới về nhà ngủ qua đêm mà không có sự đồng ý của người còn lại. Anh hiểu ý tôi chứ?”

Long nuốt nước bọt. “Hiểu.”

“Và cuối cùng, cũng là quan trọng nhất.” Minh An ngả người về phía trước, hạ thấp giọng, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Long. “Chúng ta ở chung nhà, nhưng không có nghĩa là chúng ta có quyền can thiệp vào đời sống cá nhân của nhau. Anh có bạn gái, tôi có bạn trai, đó là chuyện riêng của mỗi người. Miễn là không làm ảnh hưởng đến người còn lại thì thôi. Rõ chưa?”

Nghe đến đây, Long bất giác hỏi: “Cô… có bạn trai rồi à?”

Minh An nhếch mép. “Chưa. Nhưng sắp có thì sao? Hỏi làm gì, định tán tôi à, Thủ khoa?”

“Không… không có!” Long vội vàng xua tay, mặt đỏ bừng. “Tôi chỉ hỏi vậy thôi!”

Minh An bật cười thành tiếng, một nụ cười sảng khoái. “Đùa thôi. Tôi chưa có bạn trai, và có vẻ như anh cũng chưa có bạn gái, đúng không? Nhìn cái mặt ngây thơ của anh là biết.”

Long chỉ biết gãi đầu cười trừ. Cô gái này thật sự quá sắc sảo.

“Thôi được rồi, quy tắc cơ bản là vậy.” Minh An ngả người ra sau ghế. “Tiền điện, nước, internet cuối tháng chia đôi. Anh có ý kiến gì không?”

“Không, tôi thấy vậy là hợp lý.”

“Ok, chốt đơn.” Minh An cầm lại điện thoại, vẻ mặt giãn ra. “Vậy là xong. Chào mừng anh gia nhập ‘chung cư địa ngục’, bạn cùng phòng.”

Long không biết nên cười hay nên khóc trước cái tên mà cô vừa đặt. Cậu ngồi im một lúc, không khí có chút gượng gạo. Cậu đang cố tìm một chủ đề gì đó để nói thì bụng cậu đột nhiên réo lên một tiếng “ùng ục” rõ to.

Cả ngày hôm nay cậu chỉ ăn mỗi ổ bánh mì buổi sáng, sau đó là quần quật chuyển nhà, đến giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.

Tiếng bụng réo của cậu phá tan sự im lặng. Minh An liếc nhìn cậu, một bên mày nhướng lên.

“Đói rồi à?”

Long gật đầu, mặt càng đỏ hơn.

Minh An thở dài một cái, đứng dậy. “Đúng là con nít. Đợi đấy.”

Cô đi về phía nhà bếp, mở tủ lạnh. Bên trong trống không, chỉ có vài chai nước lọc và một hộp sữa protein. Cô chau mày, đóng sầm tủ lạnh lại rồi quay sang nhìn Long.

“Anh biết nấu ăn không?”

“Biết một chút. Nấu mì, luộc trứng, rang cơm…” Long thật thà kể.

Minh An lắc đầu ngao ngán. “Thôi bỏ đi. Đặt đồ ăn ngoài cho nhanh. Anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

“Không có món ‘gì cũng được’ trên menu.” Cô nói, tay lướt điện thoại. “Cơm sườn? Bún bò? Phở?”

“Vậy… cơm sườn đi.” Long chọn đại.

“Ok. Hai suất cơm sườn. Địa chỉ… số điện thoại…” Minh An lẩm bẩm trong miệng, tay thoăn thoắt bấm trên màn hình.

Trong lúc chờ đồ ăn đến, không khí lại trở nên im ắng. Long cảm thấy cần phải nói gì đó để phá vỡ sự im lặng này, đặc biệt là chuyện lúc nãy. Cậu hít một hơi sâu.

“À… Minh An này.”

“Hửm?” Cô đáp, mắt không rời khỏi màn hình điện thoại.

“Chuyện… chuyện lúc tôi ở trong nhà tắm…” Long ngập ngừng. “Thành thật xin lỗi. Tôi không cố ý.”

Nghe vậy, Minh An mới ngẩng đầu lên. Cô nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt khó đoán. Just khi Long nghĩ cô sắp nổi giận, cô lại phì cười.

“Chuyện đó à? Tôi quên rồi.” Cô nhún vai. “Anh không cần phải xin lỗi. Anh cũng có thấy được gì nhiều đâu. Hơn nữa, sau này còn ở chung dài dài, mấy chuyện va chạm khó tránh khỏi. Miễn là anh không phải kiểu biến thái rình mò là được.”

Bình luận

Để lại bình luận