Chương 5

– Kinh Vũ, Kinh Vũ…
Nó lay lay lên người Lâm Kinh Vũ, thằng nhóc không hề động đậy, chỉ thấy Phổ Trí đại sư nhẹ nhàng lên tiếng:
– Yên tâm đi, nó không sao rồi, cháu bé, ta muốn hỏi cháu, tại sao cháu lại quay lại đây.
Trương Tiểu Phàm quay đầu lại, lễ phép trả lời:
– Dạ, đại sư, bởi vì cháu thấy nên cháu mang thuốc đến cho người – nói đoạn nó đưa ra một chai thuốc giấu trong ngực áo.
Phổ Trí đón nhận lọ thuốc từ tay Trương Tiểu Phàm, đặt nó xuống dưới đất:
– Cảm ơn, nhưng bây giờ thì ta đã không cần tới nó nữa rồi. Xem như chúng ta thực sự có duyên phận. Cháu có muốn theo ta học nghệ không?
Trương Tiểu Phàm nghe vậy thì mắt sáng lên, vừa nãy đã chứng kiến tuyệt kỹ của ông rồi, trong lòng nó đã ngưỡng mộ từ đó, nay thấy ông nói như vậy thì còn niềm vui nào bằng, nó nhanh miệng đáp:
– Cháu có, cháu có.
Thế rồi, nó bất chợt nghĩ lại:
– Nhưng… cha cháu không cho cháu đánh nhau…
Phổ Trí đại sư bất giác bật cười lớn:
– Không phải đánh nhau, mà là diệt ác dương thiện, hành hiệp trượng nghĩa như hồi nãy ta đánh đuổi tên yêu nhân kia đó, nhớ không?
– Dạ, thế thì được ạ – Tiểu Phàm mừng rỡ.
Nói xong, ông bắt đầu thi triển đại pháp, truyền nội công tâm pháp của Thiên Âm Tự sang người của Trương Tiểu phàm, đồng thời vừa truyền vừa lên tiếng dặn dò:
– Chuyện đêm nay, cháu không được nói với ai khác, kể cả cha mẹ, hay là thằng nhóc kia cũng không được kể, tài nghệ học được, chưa tới lúc nguy hiểm, tuyệt đối không được đem ra dùng. Nếu không sẽ rước họa lớn, cháu hiểu chưa?
– DẠ… A… A… A… – Trương Tiểu Phàm cố nén đau khi luồng nội lực chảy ào ào liên tục không ngừng vào trong cơ thể của nó.
Sau khi truyền xong nội công tâm pháp, Phổ Trí đại sư bắt đầu truyền khẩu quyết cho nó. Ông đã cố gắng rút gọn nhất có thể, chỉ còn vài chữ để nó học, vậy mà cũng phải mất tới ba canh giờ, thằng nhóc mới có thể học được hết mấy chữ ông truyền dạy nó. Phổ Trí đợi đến khi nó nhớ kỹ hết thảy, mới thở phào một hơi, thần sắc bải hoải.
Lão nhìn Trương Tiểu Phàm, ánh mắt chất chứa từ ái, bảo:
– Lão nạp cả đời tu hành, xưa nay chưa từng nghĩ đến việc thu nhận đệ tử, ai ngờ đến lúc sắp chết, lại có cái duyên sư đồ với ngươi. Xem ra, ngươi cũng nên biết danh hiệu của ta…
Ông thở nhẹ một hơi rồi tiếp tục:
– Ta pháp danh Phổ Trí, là tăng nhân của Thiên Âm Tự. Hài tử này, ngươi biết Thiên Âm Tự chứ?
Trương Tiểu Phàm nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu, Phổ trí bật cười nói:
– Đúng là trẻ con mà.
Rồi sực nhớ điều gì, bèn thò tay vào trong bọc lần ra một viên hạt châu tím sẫm, chăm chú nhìn nó, rồi đưa cho Tiểu Phàm, bảo:
– Ngươi hãy giữ viên hạt châu này cho cẩn thận, không được để người ngoài dòm thấy. Đợi đến này sau an định rồi, ngươi tìm một hang sâu hay vách núi, ném nó xuống là được. Còn nữa, ta vừa nói cho ngươi biết danh hiệu của ta, ngươi nhất thiết không được nhắc đến với người ngoài, hiểu chứ?
Trương Tiểu Phàm đưa hai tay nhận lấy hạt châu rồi đáp:
– Dạ, thưa đại sư.
Phổ Trí xoa đầu nó, nói:
– Ngươi và ta có mối túc duyên này, cũng chẳng biết kiếp sau còn gặp lại nhau không. Hài tử, ngươi hãy quỳ xuống khấu đầu ba cái, gọi ta một tiếng sư phụ đi!
Trương Tiểu Phàm nhìn Phổ Trí, thấy ông đã thu lại nụ cười, nét mặt trang nghiêm, bèn gật đầu dạ, gọi một tiếng “Sư phụ.” Rồi quỳ xuống đất, liên tiếp khấu đầu ba cái. Nó vừa khấu đầu xong, chưa ngẩng lên, đã nghe Phổ Trí cười khe khẽ, nhưng trong tiếng cười chất chứa những bi thống và quả đoán. Trương Tiểu Phàm toan ngẩng lên nhìn lão, chợt cảm thấy sau lưng có người vỗ khẽ, rồi mắt mũi tối sầm, lại lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Trương Tiểu Phàm mê sảng gọi “sư phụ…” rồi giật mình tỉnh giấc, nó đang nằm trong ngôi miếu hoang, bên cạnh là thằng nhóc Lâm Kinh Vũ vẫn đang miệt mài ngủ say, ngoài ra không còn bóng dáng ai khác nữa, có thể sư phụ nó đã đi rất rất xa rồi.
Nó run rẩy nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu, đi đến bên mình Lâm Kinh Vũ, xô mạnh vào người bạn, Lâm Kinh Vũ làu nhàu mấy tiếng trong miệng, rồi từ từ bừng tỉnh, dụi dụi mắt, còn chưa nói lời nào, đã cảm thấy một luồng hàn khí thấm vào người, không nén được liền nhảy mũi mấy cái.
Nó mở to mắt nhìn, thấy mình với Trương Tiểu Phàm ngồi cạnh, rồi nhìn quanh, thấy mình đang nằm trong ngôi miếu hoang hôm trước, bất giác trơ mắt há miệng, hỏi:
– Chẳng phải là ta đang ngủ ở nhà sao, thế nào mà lại đến đây?
Trương Tiểu Phàm khẽ nhún vai, đáp:
– Ta cũng không biết nữa, có điều ta lạnh lắm rồi, hay là mau đi về đi!
Trong óc Lâm Kinh Vũ có vô khối nghi vấn, nhưng cũng gật đầu, bò dậy cùng Trương Tiểu Phàm đi về trong thôn.
Chưa đến trước thôn, hai đứa bọn nó đã phát hiện ra có gì đấy không bình thường, hằng ngày vào giờ này, thôn dân đều đã dậy rồi, nhưng hôm nay lặng lẽ quá thể, chẳng thấy bóng một người nào, mà trong luồng gió ban mai thổi tới lại trộn lẫn mùi tanh của máu.
Hai đứa liếc nhìn nhau, đều đọc thấy trong mắt nhau nỗi kinh nghi, liền cùng tăng tốc chạy vù về thôn. Không bao lâu, hai đứa đã đến trước cửa thôn, nhìn theo con đường lớn chạy từ trong ra, thấy ở bãi đất giữa thôn, hơn bốn mươi gia đình của Thảo Miếu, khoảng hai trăm người, già trẻ gái trai đều nằm trên đất trống, thân thể cứng đờ, đã ra thây chết hết, màu chảy thành sông, ruồi nhặng bay vo ve, mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt.

Bình luận

Để lại bình luận