Chương 5

Trong hang đá tăm tối của Hỏa Vân Sơn, ánh sáng đỏ rực từ ngọn lửa hắt lên những vách đá lởm chởm, tạo nên một không gian vừa huyền bí vừa ngột ngạt. Quan Thế Âm Bồ Tát đứng sừng sững, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ kiên định, nhưng sâu trong ánh nhìn ấy là một chút hoảng loạn khó giấu. Trước mặt nàng, Hồng Hài Nhi, một tiểu yêu với thân hình nhỏ bé nhưng đầy uy lực, đang ngồi xếp bằng giữa trung tâm hang đá. Xung quanh cậu ta, một lớp sương đỏ nhàn nhạt bốc lên, như ngọn lửa vô hình đang liếm láp không khí. Thân thể trần trụi của Hồng Hài Nhi phô bày hoàn toàn, và thứ khiến Quan Âm không thể rời mắt chính là cây cặc khổng lồ treo lủng lẳng giữa hai chân cậu ta. Nó to lớn, dữ tợn, với đầu khấc to như nắm tay và những đường gân xanh nổi rõ, như một thứ hung khí khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.

Quan Âm, dù là vị Bồ Tát cao quý, cứu khổ cứu nạn, không phải hoàn toàn ngây thơ về chuyện nam nữ. Nàng từng nghe kể về những dục vọng trần tục, nhưng chưa bao giờ chứng kiến một thứ như thế này. Cây cặc của Hồng Hài Nhi, dù đang mềm nhũn, đã to đến mức bất thường, như thể nó có thể biến thành một thứ vũ khí đáng sợ khi cương cứng. Nàng khẽ nuốt nước bọt, cảm giác một luồng nhiệt kỳ lạ dâng lên từ bụng dưới, lan tỏa khắp cơ thể. “Mình đang nghĩ gì thế này?” – Nàng tự mắng mình trong lòng, cố gắng trấn tĩnh. “Ta là Quan Thế Âm, sao có thể để tâm trí dao động vì một tiểu yêu?” Nhưng cảm giác nóng ran ấy không chịu rời đi, mà như một ngọn lửa nhỏ, âm ỉ cháy trong cơ thể nàng, khiến hơi thở nàng trở nên dồn dập, đôi gò má trắng mịn ửng hồng.

Đúng lúc ấy, Hồng Hài Nhi dường như tỉnh lại từ trạng thái thiền định. Cậu ta dụi mắt, đôi đồng tử đỏ rực lóe lên như hai đốm lửa, nhìn về phía Quan Âm đang đứng cách đó không xa. “Hử? Ngươi là ai, lảng vảng ở đây làm gì?” – Giọng cậu ta non nớt nhưng đầy vẻ ngang ngược, như thể cả thiên hạ này đều phải quỳ dưới chân mình. Cậu ta đứng bật dậy, thân hình nhỏ bé nhưng toát ra khí thế hung hãn, cây cặc to lớn khẽ đung đưa theo động tác, khiến Quan Âm không khỏi giật mình, ánh mắt thoáng dao động.

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại vẻ trang nghiêm thường ngày. Đôi tay chắp trước ngực, giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy lực vang lên: “Hồng Hài Nhi, ngươi là con trai của Ngưu Ma Vương và La Sát Nữ, vậy mà lại dám làm điều ác, cản trở con đường thỉnh kinh của Đường Tăng. Ta là Quan Thế Âm Bồ Tát, đến đây để độ hóa ngươi, khiến ngươi từ bỏ tà đạo, quay về chính lối!” Lời nói của nàng như một bản kinh thánh thoát, vang vọng trong hang đá, mang theo khí thế khiến không gian như rung chuyển.

Nhưng Hồng Hài Nhi chỉ nhếch mép, đôi mắt đỏ rực lóe lên tia khinh miệt. “Haha! Độ hóa ta? Ngươi tưởng ngươi là ai mà dám lên mặt dạy đời hả, bà cô?” – Cậu ta ngắt lời, giọng điệu trịch thượng, tay chống hông, thân hình nhỏ bé nhưng ngạo mạn như một vị vương. “Cái gì mà Quan Thế Âm Bồ Tát, ta chả quan tâm! Muốn đánh thì đánh, đừng có lảm nhảm mấy lời đạo lý sáo rỗng!” Nói xong, cậu ta nhảy phốc lên, thân hình linh hoạt như một con khỉ, tay cầm cây Hồng Anh thương đỏ rực, nhắm thẳng vào Quan Âm mà lao tới.

Bình luận

Để lại bình luận