Chương 5

Hai mẹ con chống cự quyết liệt, tiếng hét vang vọng hòa lẫn với tiếng cười khoái trá của đám thú dữ. Người mẹ, với sức lực còn sót lại từ nỗi tuyệt vọng của tình mẫu tử, dùng hết sức bình sinh cào cấu vào lưng Tâm, móng tay chị cắm sâu vào da thịt hắn, kéo theo những vệt máu dài đỏ thẫm.

“Buông ra! Đừng chạm vào con tôi!” Chị gào lên, giọng vỡ vụn như pha lê vỡ, cơ thể chị uốn éo dữ dội, chân đạp loạn xạ vào không khí. Bên kia, con gái chị – cô bé với khuôn mặt tái mét, nước mắt giàn giụa – cũng không kém phần mãnh liệt, đôi tay nhỏ bé đấm thùm thụp vào ngực Hùng, chân cô giãy giụa cố đá vào hạ bộ hắn, nhưng mọi nỗ lực chỉ như gió thoảng trước sức mạnh thô bạo của đám đàn ông lực lưỡng.

“Mẹ ơi… cứu con!” Cô bé khóc nức nở, giọng non nớt run rẩy, đôi mắt mở to đầy kinh hãi khi cảm nhận những bàn tay thô ráp lần mò lên đùi mình. Nhưng vô vọng, hoàn toàn vô vọng. Đám đàn ông chỉ cười vang, tiếng cười của chúng như tiếng quỷ dữ vọng từ địa ngục, chúng siết chặt hơn, ép sát cơ thể hai mẹ con vào tường, tận hưởng từng giây phút kháng cự như một thứ gia vị kích thích dục vọng.

“Cứ giãy đi, càng giãy càng làm tao cứng!” Hùng cười lớn, tay hắn bóp mạnh vào mông con gái, khiến cô bé đau đớn rú lên.

Khi thấy con gái không còn sức chống cự nổi, cơ thể cô bé mệt lử, thở hổn hển và run lẩy bẩy dưới những bàn tay tham lam, người mẹ cảm nhận nỗi đau như dao cắt tim gan. Chị bất lực, nước mắt tuôn rơi không ngớt, giọng nói vỡ òa trong nỗi tuyệt vọng sâu thẳm: “Xin các người… tha cho con tôi đi! Nó còn nhỏ… tôi… tôi sẽ thay thế! Tôi sẽ làm bất cứ gì các người muốn, chỉ cần đừng chạm vào con bé!”

Lời van xin ấy như một tiếng kêu cứu cuối cùng, cơ thể chị run rẩy, trái tim tan nát khi nhìn con gái mình bị trói chặt vào góc tường, đôi mắt con bé mở to đầy sợ hãi, chứng kiến mẹ mình đang hy sinh bản thân.

Đám đàn ông nhìn nhau, nụ cười đắc thắng lan rộng. Tâm gật đầu, giọng hắn tràn đầy khoái trá: “Được thôi, chị yêu. Nhưng phải hầu rượu cho bọn tao trước đã. Và cởi hết ra, chỉ mặc mỗi đồ lót thôi nhé!”

Chúng cười ồ lên, thô bạo lột phăng lớp áo ngoài của chị, xé toạc chiếc váy đã rách bươm, để lộ ra bộ đồ lót mỏng manh ôm sát lấy thân hình đầy đặn, cặp ngực no tròn phập phồng theo nhịp thở dồn dập, và vùng kín được che chắn mong manh bởi lớp vải ren.

Chúng đẩy chị vào giữa vòng vây, nơi một chiếc bàn gỗ mục nát được kê tạm với vài chai rượu rẻ tiền và đồ nhậu vương vãi. Người mẹ, chỉ còn lại bộ đồ lót mỏng tang, cơ thể run rẩy dưới ánh nhìn dâm đãng của đám đàn ông, bị ép phải hầu rượu.

Chị cầm chai rượu bằng đôi tay run lẩy bẩy, rót vào những chiếc cốc bẩn thỉu, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi lăn dài trên má.

Con gái chị, bị trói chặt vào góc tường, chứng kiến cảnh ấy mà tim như vỡ vụn – đôi mắt cô bé mở to đầy kinh hoàng, cơ thể co rúm lại, tiếng khóc thầm lặng vang lên: “Mẹ… đừng… con sợ lắm…”

Bình luận

Để lại bình luận