Chương 5

“Hu… Hu… Hu… Nữ chính thật là tội nghiệp… Thật vất vả mới có thể ở bên nhau với nam chính, cuối cùng lại phát hiện ra mình bị ung thư… Hu hu hu…” Hải Diệu nước mắt giàn giụa, không ngừng lấy khăn giấy từ tay Việt Đình đưa qua lau nước mắt.

“Được rồi, đừng khóc nữa, chỉ là diễn mà thôi, đều là giả cả.” Việt Đình để tờ báo trong tay xuống, tay chân vụng về an ủi vợ mình.

“Anh là người không có tim phổi, không có nước mắt, anh cái gì cũng đều không hiểu… Hu hu hu…” Hải Diệu nói hờn dỗi, tức giận dùng ngón tay mảnh khảnh nhéo cánh tay của Việt Đình xoay 180 độ.

“Á… Đúng đúng đúng, là anh không có tim, không có nước mắt, đừng khóc nữa, em mà khóc thì anh rất đau lòng.” Bàn tay to của Việt Đình nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt rơi xuống của Hải Diệu, nhìn người phụ nữ của mình tràn đầy yêu thương, cưng chiều. Khuôn mặt anh tuấn tỏa ra nét tao nhã tràn đầy mị lực.

“Cốc…Cốc… Cốc…” Tiếng gõ cửa phòng khách bất chợt vang lên kèm theo giọng nói trong trẻo: “Con vào được không ạ?”

“Vào đi con.” Việt Đình và Hải Diệu cùng lên tiếng đáp.

“Xoạch.” Tiếng vặn nắm cửa và cánh cửa mở ra, Trúc Ly bước vào, trông thấy điệu bộ cha mẹ, nàng cười tinh nghịch, yên vị trên sopha rồi cất tiếng: “Cha có phải đang bắt nạt mẹ không?”

“Không có việc gì, chỉ là mẹ xem phim nên khóc thôi, có khỏe lên chút nào không con gái? Sao không nghỉ ngơi thêm?” Nghe thấy mẹ mình chất vấn, Trúc Ly toàn thân cứng đờ, vội cúi đầu cầm tờ báo trên bàn lên xem, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra lật từng tờ xem.

“Cha mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.” Khi đã bình tĩnh, Trúc Ly cất tiếng.

“Nói đi con.” Không đợi Hải Diệu nói gì, Việt Đình lên tiếng trước.

“Cha mẹ, ngày mai con muốn đi ra ngoài chơi cùng Thảo Vân, buổi tối sẽ ngủ lại nhà cô ấy, cha mẹ đừng lo lắng.” Trên mặt Trúc Ly không giấu được vẻ sung sướng, hôm qua bị bệnh nằm bẹp dí một chỗ không đi học cũng không đi đâu được, đây là lúc nàng sẽ ra khỏi nhà đi chơi thỏa thích cùng với bạn bè.

“Được rồi, phải nhớ chú ý an toàn, ngày mai cha mẹ phải đi dự một bữa tiệc, buổi tối cũng không về nhà.” Hải Diệu cưng chiều xoa đầu Trúc Ly, đôi mắt chứa chan ý cười.

Nhìn Trúc Ly lên lầu trở về phòng, Hải Diệu thầm mong con gái nhanh chóng khỏe lại, với cô không có hơn khi nhìn thấy con gái vui vẻ trở lại.

“Hà Thảo Vân, mình ở đây.” Trúc Ly đứng trước cổng nhà vẫy tay làm dấu cho cô bạn đang ở trong chiếc Mer xịn sò nhìn thấy mình.

“Trúc Ly, sao cậu lại ăn mặc như vậy? Nhìn bạn rất nhợt nhạt, hôm nay tụi mình sẽ đi quán bar Ngọc Châu chơi, là nơi cao cấp nhất ở thành phố A này đó.” Thảo Vân mặc một bộ đầm trắng cúp ngực bằng lụa tôn lên dáng người gợi cảm làm nổi bật dáng người nữ tính hoàn mỹ kết hợp với đôi giày cao gót làm dáng người của Thảo Vân trở nên thon gọn, cao lên.

“Quán bar Ngọc Châu… Được, đi thôi… Nhưng mình cần vô nhà thay một bộ đồ khác.” Trúc Ly nói.

“Không còn thời gian nữa, mình còn hẹn với ít người khác, cậu trực tiếp tới shop thời trang phía trước mua đi.” Thảo Vân kéo Trúc Ly hướng đến những cửa hàng thời trang cao cấp gần đó.

Nhìn những bộ quần áo muôn màu muôn vẻ, phụ kiện trang sức được xếp ngay ngắn bên trong cửa hàng, những con ma-nơ-canh được mặc những bộ quần áo mới kiểu dáng thời thượng nhất.

Bình luận

Để lại bình luận