Chương 5

Quốc Đạt cảm thấy dương vật mình cương cứng lên ngay lập tức, căng tức đến đau nhói. Anh ta cố gắng giấu đi phản ứng của cơ thể, bước đến gần Ngọc Linh. “Đâu? Để anh xem.”

Anh ta đưa tay chạm vào vòi nước. Ngón tay anh vô tình chạm vào cánh tay trần của Ngọc Linh. Làn da cô mềm mại và mát lạnh, khiến anh ta rùng mình. Anh ta cúi xuống, cơ thể anh ta gần như chạm vào tấm lưng trần của cô. Mùi sữa tắm thoang thoảng từ tóc cô, trộn lẫn với mùi cơ thể ấm nóng, khiến anh ta như bị mê hoặc. Anh ta vặn vòi nước, và nước bắt đầu chảy mạnh hơn.

“A! Được rồi! Cảm ơn anh, Quốc Đạt!” Ngọc Linh hồn nhiên nói, rồi quay người lại, chuẩn bị bước vào buồng tắm của mình. Trong khoảnh khắc cô quay người, cặp vú căng tròn của cô vô tình cọ sát vào ngực Quốc Đạt. Anh ta cứng đờ người, cảm nhận rõ sự mềm mại, đàn hồi của bầu ngực đồ sộ đó. Cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp lồng ngực anh.

Ngọc Linh đã bước vào buồng tắm, tiếng nước chảy rào rào. Quốc Đạt đứng đó, tim đập thình thịch. Anh ta vội vàng quay trở lại buồng tắm của mình, bật vòi sen, xả nước lạnh lên đầu, cố gắng xoa dịu ngọn lửa đang bốc cháy trong cơ thể. `Mình phải giữ bình tĩnh. Phải giữ bình tĩnh.` Anh ta tự nhủ.

Sau khi tắm xong, Ngọc Linh mặc lại bộ đồ ngủ lụa hồng phấn mỏng tang. Cô ngồi vào bàn học, lôi sách vở ra. Các chàng trai cũng đã vệ sinh cá nhân xong, mặc quần áo tử tế hơn.

“Sáng nay chúng ta ăn gì nhỉ?” Quốc Đạt hỏi, cố gắng tỏ ra bình thường. Anh ta liếc nhìn Ngọc Linh đang ngồi trên giường đọc sách. Dù cô đã mặc đồ, nhưng lớp lụa mỏng manh vẫn không thể che giấu được đường cong cơ thể quyến rũ của cô.

“Tao đi mua phở đây.” Danh Hoàng nói, cầm ví. “Mày có muốn ăn gì không, Ngọc Linh?”

“Dạ em ăn gì cũng được ạ! Em dễ tính lắm!” Ngọc Linh mỉm cười, đôi mắt to tròn lấp lánh.

Sau bữa sáng, cả nhóm quyết định đi làm thủ tục nhập học và khám phá một vòng khuôn viên trường. Ngọc Linh mặc một chiếc áo phông màu trắng, hơi rộng ở cổ, và một chiếc quần short jean màu xanh nhạt. Mặc dù cô đã cố gắng “mặc kín đáo”, nhưng chiếc áo phông vẫn không đủ để che đi vòng ngực đồ sộ của cô. Cổ áo hơi trễ xuống, để lộ một phần khe ngực sâu hun hút. Chiếc quần short jean thì quá ngắn, ôm sát lấy cặp mông đầy đặn và đôi đùi thon dài, để lộ gần hết đôi chân thẳng tắp của cô.

“Ngọc Linh, em không mặc áo ngực sao?” Minh Khang, mặt đỏ bừng, khẽ hỏi khi họ chuẩn bị rời đi. Cậu thấy rõ hai đầu ti của cô in hằn lên lớp áo mỏng.

Ngọc Linh nghiêng đầu. “Áo ngực hả anh? Em thấy khó chịu lắm, nóng bức, gò bó. Với lại, em có mặc áo phông rồi mà?” Cô hồn nhiên nói, không hề nhận ra sự ngượng ngùng của Minh Khang. “Ở nhà em cũng hay không mặc mà, mẹ em bảo không sao hết!”

Bốn chàng trai nhìn nhau, gần như muốn ngất xỉu. `Đúng là mẹ cô ấy có vấn đề thật.` Quốc Đạt nghĩ thầm. `Hay là… mẹ cô ấy cũng thế?` Một ý nghĩ đen tối thoáng qua trong đầu anh ta.

Trên đường đến khu nhà hành chính, Ngọc Linh bước đi một cách tự nhiên. Mái tóc đen dài của cô bay bay trong gió, làn da trắng nõn phản chiếu ánh nắng ban mai. Tuy nhiên, mỗi bước đi của cô, cặp mông đầy đặn lại lắc lư theo một cách vô cùng gợi cảm, thu hút ánh mắt của không ít sinh viên nam đang đi ngang qua. Chiếc áo phông trắng mỏng manh, không có áo ngực bên trong, khiến đôi gò bồng đảo của cô nhấp nhô, và hai đầu ti lồ lộ in hằn lên lớp vải. Thỉnh thoảng, gió thổi tạt qua, khiến chiếc áo ôm sát lấy cơ thể, phác họa rõ nét đường cong đồng hồ cát của cô.

Ngọc Linh không hề hay biết về những ánh mắt đang dán chặt vào mình. Cô vẫn hồn nhiên trò chuyện với Danh Hoàng và Quốc Đạt, thỉnh thoảng quay người lại hỏi Minh Khang hay Huy Hoàng đang đi phía sau. Mỗi lần cô quay người, vòng một lại khẽ lay động, khe ngực càng thêm sâu hút, khiến Quốc Đạt phải cố gắng lắm mới không nuốt nước bọt.

Khi họ đi qua khu vực sân trường đông người, nơi có rất nhiều sinh viên đang ngồi trò chuyện, học bài hay tập thể dục, sự xuất hiện của Ngọc Linh như một luồng gió lạ. Những ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ, và cả thèm muốn không hẹn mà cùng đổ dồn về phía cô. Vài nhóm nam sinh viên đang chơi bóng rổ bất giác dừng lại, miệng há hốc. Ngọc Linh vẫn vô tư, cô còn mỉm cười thân thiện với một nhóm bạn nữ đang nhìn mình chằm chằm. Họ thì thầm to nhỏ với nhau, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa có chút ghen tị.

Đến khu nhà hành chính, Ngọc Linh hơi cúi người xuống để lấy một tờ rơi bị rơi dưới đất. Chiếc áo phông của cô trễ xuống, gần như để lộ toàn bộ bầu ngực căng tròn và khe ngực sâu thăm thẳm. Hai đầu ti hồng nhạt lồ lộ ra ngoài trong vài giây trước khi cô đứng thẳng dậy. Quốc Đạt đứng ngay phía sau cô, anh ta đã kịp nhìn thấy tất cả. Anh ta cứng người lại, máu dồn xuống hạ bộ. `Chết tiệt! Cô ấy đúng là một con rồng lửa mà không hề hay biết!` Anh ta phải hắng giọng thật mạnh để che giấu sự căng thẳng. Ngọc Linh thì vẫn hồn nhiên, không biết mình vừa “khoe” gì đó.

Danh Hoàng khẽ cau mày. Anh ta cảm thấy bất an khi Ngọc Linh cứ vô tư như vậy ở nơi công cộng. Anh ta biết cô không cố ý, nhưng điều này chắc chắn sẽ gây rắc rối.

Huy Hoàng thì vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh ta lướt qua đám đông, rồi lại quay về phía Ngọc Linh. Một tia sáng lóe lên trong mắt anh ta. `Thú vị. Đây chính là một bảo vật mà người khác không biết cách sử dụng, hoặc không dám sử dụng.` Anh ta có một ý nghĩ táo bạo.

Buổi tối, sau khi xong xuôi thủ tục nhập học, cả nhóm trở về ký túc xá. Ngọc Linh cảm thấy vô cùng thoải mái khi lại được mặc bộ đồ ngủ lụa mỏng manh của mình. Cô ngồi trên giường, đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn.

Bình luận

Để lại bình luận