Chương 5

Cái cảm giác căng tức ở hạ thân lại dâng lên mạnh mẽ hơn. Tôi phải quay mặt đi, lấy cốc trà ra khỏi bếp, đổ nước vào. Hơi nóng bốc lên, làm mắt tôi cay xè. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đẩy lùi những suy nghĩ không đứng đắn đang cuồn cuộn trong đầu. Đây là Bảo Trâm, bạn thân của tôi. Nàng vô tư, không hề có ý đồ gì. Là tôi, tôi đang suy nghĩ bậy bạ. Tôi tự trách bản thân, nhưng những hình ảnh về cơ thể nàng vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí, không tài nào xua đi được.

“Tìm thấy gì chưa?” Tôi hỏi, cố gắng tỏ ra bình thường.

Bảo Trâm rút người ra khỏi tủ lạnh, tay cầm một gói bim bim lớn. “Thấy rồi! May quá, còn gói cuối cùng.” Nàng lại nở nụ cười rạng rỡ, như thể gói bim bim đó là một phát hiện vĩ đại. Nàng đóng sầm cửa tủ lạnh, rồi quay sang tôi.

“Trà đá xong rồi này,” tôi nói, đưa cho nàng một cốc. “Cậu mang ra bàn đi, tớ cầm cốc còn lại với bim bim ra.”

Bảo Trâm cầm lấy cốc trà, rồi thản nhiên bước ra phòng khách. Nàng vẫn trong tình trạng gần như khỏa thân, chỉ với chiếc quần lót ren mỏng manh. Mỗi bước đi của nàng, vòng ba lại khẽ nhấp nhô, những thớ cơ mềm mại chuyển động đầy quyến rũ. Tôi đi theo sau, cố gắng không để ánh mắt mình dán chặt vào những đường cong đó.

Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Bảo Trâm xé gói bim bim, bắt đầu ăn một cách ngon lành. Tôi nhấp một ngụm trà đá, vị đào thơm mát xoa dịu cổ họng. Dù đã hạ nhiệt phần nào, nhưng những cảm xúc trong tôi vẫn chưa thể hoàn toàn lắng xuống.

“Hôm nay chúng ta chơi game gì đây?” Bảo Trâm vừa nhai bim bim vừa hỏi, miệng vẫn còn dính vụn khoai tây chiên.

“Gì cũng được,” tôi nói. “Đánh nhau hay phiêu lưu?”

“Phiêu lưu đi, tớ lười đánh nhau lắm,” nàng đáp, rồi lại nhấm nháp một miếng bim bim. “Mà ngồi thế này hơi chán. Để tớ kiếm tư thế nào thoải mái hơn xem.”

Bảo Trâm bắt đầu thử nghiệm các tư thế ngồi khác nhau trên chiếc ghế tựa. Nàng xoay người, vắt chân, rồi cuối cùng, nàng ngồi xoay hẳn lưng về phía tôi, hai chân vắt chéo lên nhau, gác lên thành ghế. Tư thế này khiến vòng ba của nàng lại một lần nữa hướng thẳng về phía tôi, và chiếc quần lót ren gần như biến mất, chỉ còn lại sợi dây ren mỏng mảnh ẩn vào khe mông, để lộ gần như toàn bộ mu lồn. Một vài sợi lông tơ vàng nhạt lấp lánh dưới ánh nắng, và tôi có thể thoáng thấy một chút ẩm ướt ở cửa mình.

Tôi cứng đờ người, cảm thấy máu dồn hết xuống hạ thân. Tim tôi đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi vội vàng cầm cốc trà lên uống một ngụm lớn, cố gắng che giấu phản ứng của mình. Bảo Trâm lại hoàn toàn không để ý. Nàng vẫn đang lướt điện thoại, có lẽ lại tiếp tục xem bộ phim người lớn dang dở. Tiếng rên rỉ khe khẽ từ điện thoại lại vẳng đến tai tôi.

Tôi quay đầu sang hướng khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng tập trung vào những cảnh vật bên ngoài. Một buổi sáng Hà Nội vẫn đang diễn ra bình thường, nhưng trong căn phòng này, tôi lại đang trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội. Tôi yêu quý Bảo Trâm như em gái, như một người bạn thân không thể thiếu. Nhưng cơ thể của một chàng trai 18 tuổi lại phản ứng một cách bản năng trước vẻ đẹp trần trụi, vô tư của nàng. Tôi không thể kiểm soát được những suy nghĩ đen tối đang len lỏi trong đầu.

“Nóng quá đi mất,” Bảo Trâm lẩm bẩm, sau đó nàng duỗi thẳng chân, thả lỏng người. Lúc này, do tư thế và sự giãn nở của cơ thể, chiếc quần lót ren mỏng manh đã bị kéo lên cao hơn một chút, để lộ rõ hơn hình xăm con bướm ở ngay phía trên khe mông. Khe hở giữa hai bờ mông cũng trở nên rõ nét hơn, và tôi có thể thấy rõ hơn nữa màu hồng nhạt của môi lồn ẩn sâu bên trong. Hơi ẩm ướt cũng dường như nhiều hơn, khiến cho khu vực đó lấp lánh nhẹ dưới ánh sáng.

Tôi thở dốc, cảm thấy mình như đang bị tra tấn. Tôi cố gắng tìm một cái cớ để rời khỏi căn phòng này, nhưng lại không thể nghĩ ra bất cứ điều gì hợp lý. Bảo Trâm vẫn vô tư, nàng ngẩng đầu lên, nhìn tôi.

Bình luận

Để lại bình luận