Chương 5

“Á!!!” Nami hét lên một tiếng nhỏ, mắt trợn tròn. Cảm giác bị căng ra từ bên trong một cách đột ngột đã đẩy cô vượt qua giới hạn. Cả người cô co giật dữ dội, một dòng nước ấm nóng phun ra, thấm ướt cả dương vật của Luffy.

Cậu giữ nguyên tư thế, để cô tận hưởng cơn cực khoái. Âm đạo Nami co thắt liên hồi quanh con cặc của cậu. Ngay sau đó, Luffy cũng gầm nhẹ một tiếng rồi rút ra ngay trước khi bắn, để dòng tinh dịch nóng hổi của mình bắn lên bức tường gạch ngay trước mặt Nami.

Cả hai cùng thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nami dựa hẳn người vào Luffy, cả cơ thể mềm nhũn.

“Cậu… đúng là điên thật,” cô hổn hển nói, nhưng trong giọng không có chút trách móc nào.

Luffy chỉ cười hề hề. Cậu giúp cô kéo váy xuống, chỉnh lại quần áo của mình. Chỉ trong vài giây, họ lại trông như hai người đồng đội bình thường đang khám phá hòn đảo.

“Đi thôi,” Nami nói sau khi đã lấy lại hơi, má vẫn còn ửng đỏ. Cô nắm lấy tay Luffy, kéo cậu ra khỏi con hẻm. “Chúng ta còn cả một lễ hội để tham gia đấy.”

Họ hòa mình trở lại vào dòng người náo nhiệt, không một ai hay biết về bí mật nóng bỏng vừa diễn ra trong con hẻm nhỏ. Trước mắt họ, sân khấu chính của lễ hội đang chuẩn bị cho một màn trình diễn lớn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ánh đèn trên sân khấu chính đột ngột vụt tắt, khiến cả quảng trường chìm trong bóng tối và sự im lặng chờ đợi. Đám đông nín thở. Và rồi, một nốt nhạc duy nhất vang lên, trong trẻo như một giọt sương rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Một luồng sáng màu xanh ngọc duy nhất chiếu xuống trung tâm sân khấu, soi rõ một bóng hình yêu kiều đang đứng đó.

Đó là một người phụ nữ có vẻ đẹp thoát tục. Mái tóc dài của cô mang một màu xanh biển sâu thẳm, óng ánh như tơ, xõa xuống tận thắt lưng. Cô mặc một bộ váy mỏng manh, được kết lại từ những chuỗi ngọc trai và vỏ sò lấp lánh, ôm sát lấy thân hình đồng hồ cát hoàn hảo, chỉ vừa đủ che đi những nơi nhạy cảm nhất. Làn da cô trắng ngần, và khi ánh đèn chiếu vào, có thể thấy thấp thoáng những lớp vảy nhỏ li ti, ngũ sắc, lấp lánh trên vai và hai bên hông cô.

Cô không cầm nhạc cụ nào. Cô chỉ khẽ mở đôi môi căng mọng, và một giai điệu không lời bắt đầu tuôn ra, du dương, ma mị và cuốn hút một cách kỳ lạ. Giọng hát của cô không cần ca từ, nó dường như chạm thẳng vào tâm hồn của mỗi người nghe. Cùng lúc đó, cơ thể cô bắt đầu chuyển động. Từng cử chỉ của cô, từ cái lắc hông nhẹ nhàng đến cú xoay người uyển chuyển, đều toát ra một sự quyến rũ chết người. Điệu nhảy của cô vừa thanh tao, vừa khêu gợi, mỗi đường cong trên cơ thể đều được phô bày một cách hoàn hảo.

Luffy đứng ngây người, mắt mở to, miệng hơi há ra. Cậu không hiểu gì về nghệ thuật, nhưng cơ thể cậu lại phản ứng một cách bản năng. Giai điệu và điệu nhảy kia đang đánh thức một thứ gì đó sâu thẳm bên trong cậu, một cảm giác rạo rực, nóng ran lan tỏa khắp cơ thể.

“Oa… Tuyệt quá…” cậu buột miệng, mắt không rời khỏi sân khấu.

Nami, đang nắm tay cậu, cảm nhận được sự thay đổi. Bàn tay Luffy khẽ siết lại, và cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu đang tăng lên. Cô liếc nhìn cậu, rồi lại nhìn người phụ nữ trên sân khấu. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng cô. Đó là sự ghen tuông, sắc bén và rõ ràng. Người phụ nữ kia quá đẹp, quá quyến rũ, và ánh mắt Luffy đang dán chặt vào cô ta.

Bình luận

Để lại bình luận