Chương 5

– Bản Giao Hưởng Của Sự Sa Ngã
Qua tai nghe, tôi nghe thấy tiếng nhạc du dương, êm dịu thường thấy trong các buổi trị liệu tâm lý. Giọng nói của Mỹ Hân vang lên, trầm ấm và đầy ma lực:
“Chị thả lỏng toàn bộ cơ thể nào… Hít sâu… Thở ra… Tưởng tượng chị đang đứng trước một cầu thang xoắn ốc dài vô tận… Em sẽ đếm ngược từ 100… Mỗi con số trôi qua, chị sẽ bước xuống một bậc, cơ thể chị sẽ chìm sâu hơn vào trạng thái thư giãn tuyệt đối… 100… 99… 98…”
“Ưm…” Tiếng rên nhẹ của Ngọc Trà vang lên, nghe thật yếu ớt.
“97… Chị cảm thấy mí mắt nặng trĩu… Tay chân không còn chút sức lực nào… 50… Chị đang trôi bồng bềnh giữa những đám mây… Chị an toàn… Chị tin tưởng em tuyệt đối…”
Giọng Mỹ Hân cứ đều đều, ru ngủ lý trí của vợ tôi. Tôi biết vợ mình đang rất mệt mỏi vì mất ngủ, nên nàng rơi vào trạng thái thôi miên cực nhanh.
“Tốt lắm… Bây giờ chị đang ở tầng sâu nhất của tiềm thức… Chị không còn lo lắng, không còn phiền muộn… Chị chỉ muốn nghe theo giọng nói này… Chị cảm thấy thế nào?”
“Thoải… mái… Rất… dễ chịu…” Giọng Ngọc Trà lè nhè, đứt quãng như người say rượu.
Đột nhiên, tiếng cửa phòng mở ra. Tiếng bước chân nặng nề của đàn ông vang lên. Là Trần Tuấn Minh!
“Oánh Nô, làm tốt lắm,” giọng Trần Tuấn Minh vang lên, đầy vẻ đắc ý.
“Cảm ơn chủ nhân quá khen. Oánh Nô xin nghe lệnh,” giọng Mỹ Hân thay đổi hẳn, trở nên máy móc và nô lệ.
“Tiêm cho cô ta liều thuốc đó đi. Chồng cô ta đang ngủ mê mệt bên ngoài rồi, hôm nay chúng ta có nhiều thời gian, nhưng ta muốn đẩy nhanh tiến độ. Ta không thể chờ để được chơi đùa cơ thể tuyệt mỹ này.”
“Vâng, chủ nhân.”
Tiếng lạch cạch của kim loại va chạm, tiếng xé bao bì nilon. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn định tiêm thuốc gì cho vợ tôi?
“Ư… Đau…” Ngọc Trà rên lên một tiếng nhỏ.
“Suỵt… Không sao đâu cưng. Chỉ là một con muỗi đốt thôi,” Trần Tuấn Minh thì thầm vào tai vợ tôi. “Vết đốt này sẽ mang lại cho cưng cảm giác sung sướng tột cùng. Thuốc đã vào người, lý trí của cưng sẽ tan chảy như kem gặp nắng. Cưng sẽ không còn là phó giáo sư cao quý nữa, cưng sẽ trở thành con điếm dâm đãng nhất dưới chân ta.”
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt đau điếng. Vợ tôi – người phụ nữ thanh cao, thánh thiện của tôi – đang bị gã đàn ông khác tiêm thuốc kích dục và tẩy não ngay trước mũi tôi. Nhưng sự kích thích bệnh hoạn trong tôi cũng bắt đầu trỗi dậy. Một phần trong tôi muốn xông vào cứu nàng, nhưng một phần khác lại muốn nằm im nghe tiếp, muốn biết nàng sẽ sa ngã đến mức nào.
“Bây giờ, hãy nghe cho kỹ đây,” giọng Trần Tuấn Minh trở nên uy quyền, vọng thẳng vào não bộ đang mụ mị của vợ tôi. “Từ giờ trở đi, cái tên Nguyễn Ngọc Trà chỉ là vỏ bọc ban ngày. Trong sâu thẳm tâm hồn, ngươi là một con thú cái khát dục. Chủ nhân của ngươi là Trần Tuấn Minh. Khi ta nói ‘Phục tùng Ngọc Trà’, ngươi sẽ lập tức rơi vào trạng thái nô lệ này, tuân lệnh ta vô điều kiện. Ngươi hiểu chưa?”
“Vâng… Phục tùng… Chủ nhân…” Tiếng vợ tôi đáp lại, yếu ớt nhưng rõ ràng.
“Tốt lắm. Giờ thì… hãy cảm nhận sức nóng đang lan tỏa trong bụng dưới của ngươi. Ngươi đang rất nứng, đúng không? Lồn của ngươi đang rỉ nước, khát khao được lấp đầy…”
“Ưm… Nóng quá… Ngứa… Ngứa quá…”
Tiếng rên rỉ của Ngọc Trà bắt đầu thay đổi. Không còn là tiếng rên mệt mỏi nữa, mà là tiếng rên của dục vọng đang bị đánh thức. Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh nàng đang quằn quại trên giường trị liệu, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm, đôi chân dài cọ vào nhau trong cơn nứng tình dữ dội.
________________

Bình luận

Để lại bình luận