Chương 5

Không có điện và tivi, nên chúng tôi nghe radio lắp pin, nghe nhạc và thời sự.

Tôi thắp hai ngọn đèn dầu, một cho mẹ và một cho tôi, Buổi tối trở nên se lạnh, tôi lấy dầu và nhóm lò sưởi.

Mẹ lấy vài mẫu hoá thạch mà mẹ tìm được ra, và săm soi lại chúng bằng kính lúp. Tôi đọc sách.

Khoảng 9 giờ, mẹ đặt những mẫu đá sang bên và trở lại chiếc ghế bành.

“Cưng, tắt đèn và chỉ để ngọn lửa. Chúng ta cần nói chuyện.”

Tôi tắt đèn, ngồi nhìn hình ảnh ngọn lửa nhảy múa trên bức tường và trần nhà. Tôi rất buồn ngủ, nhưng tôi nghĩ tôi là vấn đề trọng tâm trong câu chuyện của mẹ.

“Nơi này rất đáng yêu. Nó làm cho mẹ tạm quên cuộc sống vốn dĩ gấp gáp. Đã từ lâu, mẹ nghĩ chúng ta đã quá tách biệt nhau. Mẹ biết nó thường diễn ra như thế giữa cha mẹ và con cái, nhưng mẹ hoàn toàn không nghĩ nó lại như thế này.”

“Không, con không nghĩ thế. Do tình huống, mẹ quá bận công việc và con quá bận với việc học hành…”

“Đúng, cưng ạ! Nhưng cuộc đời còn nhiều thứ khác, một vài bậc cha mẹ không thể chấp nhận điều đó khi con cái họ trưởng thành, khi chúng lớn lên với những suy nghĩ và nhận thức. Các bậc cha mẹ càng khó chấp nhận khi con cái họ trở nên chín chắn hơn với những suy nghĩ độc lập, như những người trưởng thành.”

“Vâng,” tôi lớn tiếng. “Nhưng đó là khoảng cách giữa hai thế hệ? Thế hệ trẻ thường có những nhìn nhận về các giá trị cuộc sống khác hơn, mẹ có nghĩ thế không?”

“Điều đó đúng thôi, nhưng nó sẽ làm tách biệt chúng ta…”

Mẹ dừng một lát, như muốn tìm một thuật ngữ thích hợp để diễn tả ý mẹ.

“Nó có thể là một phần của sự khuấy động và khám phá lẫn nhau. Như mẹ và con bây giờ. Chúng ta đang có thời gian để tìm hiểu… để… để khám phá nhau.”

“Để có điều đó mẹ phải phấn khích chứ,” Tôi nói và cười lớn. “Chúng ta có thể sẽ rất vui vẻ.”

“Mẹ hy vọng thế, thật sự hy vọng thế, cưng ạ!” Mẹ nói hầu như thì thầm và tôi tự hỏi không biết có phải mẹ đang nói với tôi hay không?

“Có lẽ chúng ta đi ngủ thôi. Mẹ muốn tắm trước chứ?”

“Ừ, đương nhiên,”. Mẹ cười khẽ và quay đi, “Trừ phi chúng ta cùng tắm để tiết kiệm nước.”

Tôi cười ngặt nghẽo và nói, “Con không nghĩ phải như thế, nhưng con sẽ kiểm tra nước trong bồn chứa, và nếu nó còn quá ít, có khi ta phải như thế thật.”

Mẹ cười và hướng về phòng tắm.

Tôi đã thắp cho mẹ một ngọn nến trong đó, và trong ánh đèn lung linh, dường như mẹ đang mặc một y phục mỏng một cách mờ ảo.

“Con đã thắp nến cho mẹ trong đó,” tôi nói.

“Cảm ơn, cưng.”

Mẹ đi qua giữa tôi và ngọn lửa trong lò sưởi, và trong khoảnh khắc, tôi có thể thấy hình dáng cơ thể mờ mờ của mẹ qua lớp y phục mỏng tang. Dường như mẹ dừng một chút giữa tôi và ánh đèn, rồi mẹ bước qua.

Khi mẹ ra khỏi phòng, tôi ngồi vẩn vơ với những hình ảnh vừa hiện ra trước mắt mình. Tôi chưa từng thấy mẹ trần truồng. Vài lần tôi thấy mẹ trong bộ bikini trên bãi biển, đôi lần khác, tôi vụt ngang qua phòng ngủ hoặc nhà tắm và thoáng thấy mẹ trong bộ quần áo lót. Chưa bao giờ tôi lưu tâm những hình ảnh đó trong suy nghĩ. Hình ảnh mẹ giữa ngọn lửa và tôi cứ quanh quẩn mãi trong đầu.

Những gì tôi đã thấy thoáng qua là một bộ ngực rắn chắc của một thiếu phụ trẻ, một cái mông vun đầy, một đường cong kích thích giữa chúng và hai bắp đùi căng tròn.

Tôi hầu như nghẹn thở, cố lắc đầu xua đuổi những hình ảnh đó trong khi cu tôi cứ cứng dần lên.

Tôi tự trách mình. “Chúa ơi, mày đang nghĩ gì thế, Tuấn Kiệt? Mày đang có những ý nghĩ dâm dục với mẹ mày sao?”

Tắm xong, mẹ đi qua chỗ tôi đang ngồi, và như đêm trước, mẹ chỉ choàng trên người mỗi chiếc khăn tắm. Nó rõ ràng quá nhỏ và chật chội để đồng thời che giấu phần ngực và bộ phận sinh dục của mẹ.

Mẹ đứng cạnh tôi. Mẹ giũ tóc và lau khô bằng một chiếc khăn khác. Khi mẹ vươn hai tay lên cao để vuốt khô mái tóc, đáy chiếc khăn tắm vươn theo, và trong thoáng chốc, tôi thấy cái bướm với một vết nứt đôi láng mịn, và dường như trên đó không hề có một sợi lông mu.

Bình luận

Để lại bình luận