Chương 5

Diệp Tiểu Thiên cảm nhận được nhiệt độ xung quanh tăng lên rõ rệt, những luồng linh khí Hỏa thuộc tính mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì hắn từng cảm nhận. Hắn biết, cuộc phiêu lưu thực sự chỉ vừa mới bắt đầu. Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt Đoạn Thủy Kiếm. Bên trong hang động tối tăm và nồng nặc khí Hỏa thuộc tính, những thử thách và cơ duyên mới đang chờ đợi hắn. Diệp Thanh Viện cũng không nói gì thêm, nàng chỉ nhìn hắn một cái, rồi dẫn đầu bước vào trong khe nứt, bóng dáng thanh thoát của nàng dần khuất sâu vào bóng tối ẩm ướt và nóng bức của Thanh Vân Động. Diệp Tiểu Thiên theo sát phía sau, tâm trạng vừa hưng phấn, vừa thận trọng, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì đang chờ đợi mình.

Khe nứt trên vách núi, lối vào Thanh Vân Động, nuốt chửng Diệp Tiểu Thiên và Diệp Thanh Viện vào sâu trong lòng đất. Không khí bên trong lập tức thay đổi, trở nên nóng bức và ngột ngạt hơn hẳn bên ngoài. Hơi ẩm nặng nề mang theo mùi khoáng chất nồng nặc và chút khói lưu huỳnh đặc trưng của hỏa mạch ngầm, len lỏi vào từng tế bào khứu giác, khiến Diệp Tiểu Thiên khẽ nhăn mặt. Ánh sáng từ bên ngoài nhanh chóng bị nuốt chửng bởi bóng tối sâu thẳm, chỉ còn lại những vệt đỏ cam leo lét hắt ra từ những mạch đá nung đỏ rải rác trên vách động, soi rọi lối đi uốn lượn như một con rắn khổng lồ.

Tiếng bước chân của họ, dù đã được cố gắng kìm nén, vẫn vang vọng trong không gian tĩnh mịch, tạo nên một âm thanh khô khốc. Diệp Tiểu Thiên cảm nhận rõ ràng từng luồng linh khí Hỏa thuộc tính cuộn xoáy trong không khí, mạnh mẽ và cuồng bạo hơn bất cứ nơi nào hắn từng đến. Luồng linh khí này, mặc dù không gây hại trực tiếp, nhưng lại tạo ra một áp lực vô hình lên đan điền, khiến linh lực của hắn dao động nhẹ. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh hô hấp, để cơ thể thích nghi với môi trường khắc nghiệt này. Trong khi đó, Diệp Thanh Viện vẫn bước đi điềm tĩnh phía trước, dáng vẻ ung dung tự tại như không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ hay áp lực linh khí. Mộc linh căn của nàng như một lá chắn vô hình, tự nhiên hòa hợp với mọi thuộc tính linh khí, giúp nàng dễ dàng di chuyển trong môi trường này.

“Thanh Vân Động này được hình thành từ một hỏa mạch ngầm cổ xưa, linh khí Hỏa thuộc tính cực kỳ nồng đậm,” Diệp Thanh Viện lên tiếng, giọng nói của nàng vẫn giữ sự thanh thoát dù trong không gian bức bối. “Ngươi cần cẩn thận. Không chỉ yêu thú Hỏa thuộc tính, mà ngay cả linh khí ở đây cũng có thể trở thành cái bẫy nếu tâm cảnh không vững.”

Diệp Tiểu Thiên gật đầu, ánh mắt quét qua những tảng đá đỏ rực bên cạnh. Hắn cảm nhận được sự cảnh giác bên trong mình dâng lên. Hắn nhớ lại lời Hoàng Phúc dặn dò trước khi đi, về sự hiểm nguy của Thanh Vân Động. Hắn biết, đây không phải là nơi để lơ là. Hắn nắm chặt chuôi Đoạn Thủy Kiếm, cảm nhận sức nặng quen thuộc của thanh kiếm trong tay, một cảm giác vững chãi trấn an tâm trí hắn.

Càng đi sâu, khe động càng trở nên rộng lớn hơn, mở ra một không gian như một hang động khổng lồ được chạm khắc bởi vô số năm tháng và sức mạnh của linh khí. Những cột đá nhũ nham khổng lồ, đỏ rực như được nung chảy, vươn lên từ nền đất và rủ xuống từ trần hang, tạo nên một cảnh tượng kỳ vĩ và có phần đáng sợ. Nền đất dưới chân họ cũng không còn là đá cứng mà chuyển sang một lớp cát mịn màu tro, vẫn còn hơi ấm nóng. Từ xa, một tiếng gầm gừ trầm đục vang vọng tới, nặng nề và mang theo uy áp lớn hơn nhiều so với con Hắc Báo yêu trước đó.

“Ngươi cảm nhận được không?” Diệp Thanh Viện hỏi, nàng dừng bước, đôi mắt hướng về phía sâu thẳm của hang động.

“Là một con yêu thú rất mạnh,” Diệp Tiểu Thiên đáp, giọng hơi trầm xuống. Hắn cảm thấy từng thớ thịt trong cơ thể mình căng lên, một sự kích thích xen lẫn lo lắng dâng trào. Hắn biết, đây có lẽ là đối thủ chính mà chuyến đi này mang lại.

“Tu vi Luyện Khí tầng chín,” Diệp Thanh Viện bổ sung, “một con Xích Viêm Thú. Ngươi có dám đối mặt không?” Nàng quay lại nhìn Diệp Tiểu Thiên, ánh mắt nàng vẫn bình thản, nhưng có chút mong chờ, muốn xem Diệp Tiểu Thiên sẽ phản ứng thế nào.

Diệp Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu. Luyện Khí tầng chín! Hắn chỉ mới Luyện Khí tầng ba. Chênh lệch đến sáu tầng cảnh giới. Điều này gần như là không thể. Tuy nhiên, ánh mắt kiên nghị của hắn không hề dao động. Hắn biết, Diệp Thanh Viện không bao giờ hỏi hắn những điều vô lý. Nàng hỏi, nghĩa là nàng tin tưởng hắn có thể làm được, hoặc ít nhất, có thể cố gắng hết sức.

“Ta sẽ thử,” Diệp Tiểu Thiên nói, giọng hắn tuy có chút run nhẹ, nhưng ý chí lại vô cùng kiên định. Hắn biết, đây là cơ hội để hắn vượt qua chính mình, để thực sự trưởng thành.

Diệp Thanh Viện khẽ gật đầu, một nụ cười mờ nhạt thoáng qua trên đôi môi mỏng của nàng, nhanh đến mức Diệp Tiểu Thiên không thể nhận ra. Nàng lùi lại vài bước, đến một vị trí có thể bao quát toàn bộ chiến trường. Nàng không hề rút pháp khí, chỉ đứng đó, như một bức tượng băng tuyết giữa lòng hỏa mạch, tĩnh lặng quan sát.

Từ phía sâu thẳm của hang động, một thân ảnh khổng lồ từ từ hiện ra. Đó là một con Xích Viêm Thú, thân hình nó được bao phủ bởi lớp vảy đỏ sẫm lấp lánh như dung nham, đôi mắt rực cháy như than hồng, và hơi thở nó phả ra những luồng khí nóng hầm hập. Nó có hình dáng giống một con sư tử khổng lồ, nhưng bờm của nó là những ngọn lửa bùng cháy, và đuôi nó dài, kết thúc bằng một chùm lửa mãnh liệt. Nó gầm lên một tiếng, không gian như rung chuyển.

Diệp Tiểu Thiên cảm thấy một luồng áp lực cực lớn đè nặng lên mình. Linh khí Hỏa thuộc tính từ con Xích Viêm Thú dường như biến thành những lưỡi dao vô hình, đâm thẳng vào tâm trí hắn, muốn quấy nhiễu tâm cảnh của hắn. Hắn cắn chặt răng, Đoạn Thủy Kiếm trong tay phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, cố gắng chống lại sự xâm lấn của hỏa khí.

Bình luận

Để lại bình luận