Chương 5

– Ảo Ảnh Phồn Hoa Và Cú Đấm Trong Nhà Vệ Sinh
Lần đầu tiên bước chân lên thành phố học cấp ba, tôi như Lưu Mỗ vào Đại Quan Viên. Ánh đèn neon rực rỡ, những tòa nhà cao tầng chọc trời, dòng xe cộ như mắc cửi khiến thằng bé nhà quê như tôi choáng ngợp. Tôi mặc bộ quần áo mới bố mua, cứ ngỡ mình đã hòa nhập được với chốn phồn hoa này. Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra, khoảng cách giữa tôi và đám bạn thành phố không chỉ là bộ quần áo. Đó là Nike, là Adidas, là những câu chuyện về du lịch, về game online, về những thứ tôi chưa từng nghe thấy.
Trường cấp ba “người quen” mà bố tôi lo lót thực chất chỉ là một trường tư thục hạng bét, nơi tụ tập của những đứa trẻ nhà giàu nhưng học dốt hoặc những đứa quậy phá. Việc nhập học của tôi đơn giản đến nực cười: bác bảo vệ quen biết bố tôi dắt tôi vào phòng hiệu trưởng, nộp tiền là xong.
Năm lớp 10, tôi trượt dài. Tôi lao vào các quán net thâu đêm suốt sáng, tập tành yêu đương nhăng nhít, viết thư tình sến súa cho những cô bạn cùng lớp. Tôi tìm thấy sự an ủi trên diễn đàn Thiên Nhai, nơi những con người xa lạ chia sẻ những câu chuyện đời tư trần trụi. Tôi đọc ngấu nghiến, cảm thấy mình trưởng thành hơn, hiểu đời hơn cái đám bạn cùng trang lứa.
Nhưng rồi, một sự việc xảy ra đã tát thẳng vào mặt tôi, lôi tôi ra khỏi cơn mê muội. Thằng Quang – con trai của gã thợ mộc và mụ Yêu Viện – cũng học cùng trường với tôi. Oan gia ngõ hẹp. Một hôm, tôi đang đi vệ sinh ở quán net thì nghe thấy tiếng nó nói chuyện điện thoại oang oang ở buồng bên cạnh:
“Mẹ à! Con hết tiền rồi, gửi thêm cho con đi!… Cái gì? Tiền bố nó cho mẹ á? Thì đã sao? Đó là tiền của lão Trần Văn Thắng, lão nuôi mẹ con mình là đương nhiên. Tiền lão cho con, con tiêu thế nào kệ con chứ! Lão ngu thì lão chịu!”
Máu nóng dồn lên não tôi. Tiếng “Ong ong” vang lên trong đầu. Tôi không kìm chế được nữa, đạp tung cửa buồng vệ sinh của nó. Thằng Quang đang ngồi xổm trên bồn cầu, tay cầm điện thoại, mặt cắt không còn giọt máu khi thấy tôi hung thần ác sát lao vào.
Tôi túm lấy cổ áo nó, lôi xềnh xệch ra ngoài. “Địt mẹ mày! Mày vừa nói cái gì? Mày gọi bố tao là cái gì?” Tôi đấm túi bụi vào mặt nó. Nó gầy gò, yếu ớt, chỉ biết ôm đầu chịu trận. Tôi dồn hết mọi uất ức, căm hận bao năm qua vào từng cú đấm. “Tiền bố tao nuôi chúng mày à? Mày ăn cơm nhà tao, tiêu tiền bố tao mà mày dám chửi bố tao ngu à? Tao giết chết mày! Đồ con hoang!”
Tôi giật lấy cái điện thoại đời mới trên tay nó, ném mạnh xuống nền gạch men ướt át, rồi dùng chân dẫm nát bét. Mọi người trong quán net xúm lại can ngăn, nhưng tôi như con thú điên, gầm gừ không cho ai lại gần.
Sau trận đánh đó, tôi mới vỡ lẽ ra sự thật đau đớn. Bố tôi, Trần Văn Thắng, đang nuôi song song hai gia đình. Nhưng sự thiên vị là quá rõ ràng. Nhà mụ Yêu Viện đã xây xong biệt thự to đùng, nội thất sang trọng. Còn nhà tôi? Chỉ là cái khung bê tông trơ trọi, phơi nắng phơi mưa hai năm nay chưa có lấy một cánh cửa. Hắn hứa hẹn đủ điều nhưng tiền thì nhỏ giọt. Ông bà tôi ở nhà phải đối mặt với các chủ nợ đến đòi tiền vật liệu, tiền công thợ mỗi ngày. Họ nhục nhã, ê chề nhưng không dám nói với tôi vì sợ tôi phân tâm học hành.
Sự căm hận bố tôi lại bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết. Hắn không phải là đấng cứu thế, hắn chỉ là một kẻ đạo đức giả, sĩ diện hão. Tôi quyết tâm phải học, phải thoát khỏi cái vũng lầy này. Tôi bắt đầu dùi mài kinh sử, nhưng nền tảng quá yếu kém khiến tôi chật vật vô cùng. Kỳ thi đại học năm đó, tôi trượt nguyện vọng 1, chỉ đủ điểm vào một trường cao đẳng nghề ở Tuyền Châu, Phúc Kiến.
Ông bà tôi vét sạch những đồng tiền tiết kiệm cuối cùng, vay mượn khắp nơi để lo cho tôi đi học. Nhìn bóng lưng còng rạp của ông nội, đôi mắt mờ đục của bà nội, tôi khóc nấc lên từng hồi. Trước khi tôi đi, bà nội dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhàu nát, ghi một địa chỉ ở Hạ Môn.
“Lâm Lâm, con đi tìm mẹ con đi. Bà nghe nói mẹ con đang làm ở đó. Dù sao cũng là máu mủ, biết đâu mẹ con giúp được gì…”
________________

Bình luận

Để lại bình luận