Chương 5

Tôi nhìn lão già, trong lòng không khỏi khinh bỉ. Rõ ràng, lão ta bị vẻ đẹp của mẹ tôi mê hoặc, và sẵn sàng giảm giá chỉ vì điều đó. Nhờ vẻ đẹp của mẹ, mà cụ thể là cặp ngực đầy đặn, căng tròn của mẹ, chúng tôi có được căn trọ với giá rẻ hơn. Một sự đánh đổi kỳ lạ. Tôi biết lão già đó thèm muốn mẹ tôi đến phát cuồng, và điều đó lại khiến tôi có một cảm giác kỳ lạ, phức tạp đến mức tôi không thể gọi tên.

Một mặt, tôi tức giận đến tột độ khi lão dám nhìn mẹ tôi với ánh mắt thèm khát, dơ bẩn như vậy. Cảm giác muốn bảo vệ mẹ, muốn che chở mẹ khỏi những ánh nhìn thô tục, những lời nói tục tĩu ấy dâng trào trong lòng. Tôi muốn xông vào đấm lão ta một trận, dạy cho lão một bài học về sự tôn trọng.

Nhưng mặt khác, lại có một chút gì đó rất nhỏ, rất sâu thẳm trong tôi, một cảm giác sở hữu, thậm chí là tự hào. Mẹ tôi, người phụ nữ của tôi, dù đã ở tuổi này, vẫn đẹp đến mức khiến những người đàn ông khác phải khao khát, phải thèm muốn. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình thật đặc biệt, vì tôi là con của người phụ nữ ấy, người mà ai cũng phải ngoái nhìn. Cảm giác ấy, tôi biết, thật sai trái, thật bệnh hoạn, nhưng tôi không thể nào ngăn cản được nó len lỏi vào tâm trí mình. Nó giống như một con dao hai lưỡi, vừa cắt xé tôi trong sự dằn vặt, vừa mang lại cho tôi một niềm vui tội lỗi.

Chúng tôi bước vào căn phòng trọ. Căn phòng khá nhỏ, chỉ khoảng mười lăm mét vuông, đủ kê một chiếc giường đơn và một cái bàn nhỏ. Đồ đạc cũ kỹ, bám đầy bụi bặm, và mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Tường bong tróc, trần nhà ố vàng, và một vài con thạch sùng chạy loăng quăng trên tường.

“Ôi trời, sao mà bẩn thế này!” Mẹ tôi than thở, nhíu mày. Mẹ vốn là người sạch sẽ, gọn gàng, nhìn căn phòng như vậy chắc hẳn mẹ cảm thấy rất khó chịu.

“Thôi mẹ ạ, được cái giá rẻ là may rồi. Mình chịu khó dọn dẹp chút là được mà.” Tôi trấn an mẹ, dù trong lòng cũng thấy hơi chán nản. Nhưng rồi, tôi tự nhủ, đây là khởi đầu mới, mình phải lạc quan.

Mẹ tôi gật đầu, rồi nhanh chóng cởi chiếc túi xách, đặt xuống sàn. Mẹ bắt tay vào dọn dẹp sơ qua, dùng khăn giấy lau chùi những chỗ bám bụi nhiều nhất. Sau đó, mẹ nói: “Để mẹ đi mua thêm ít đồ dùng cần thiết, với lại mua ít đồ ăn về nấu. Con ở đây dọn dẹp tiếp nhé.”

Mẹ bước ra khỏi phòng, và tôi thấy lão chủ trọ vẫn đứng lấp ló ngoài cửa, ánh mắt hau háu nhìn theo bóng lưng mẹ tôi cho đến khi mẹ khuất hẳn. Tôi thấy rõ sự thèm khát trong ánh mắt lão, và một lần nữa, cảm giác khó chịu lại xen lẫn với sự thích thú kỳ lạ ấy. Nó giống như một sự xác nhận, một lời khẳng định về vẻ đẹp của mẹ, và cũng là về sự sở hữu của tôi đối với vẻ đẹp đó.

Khi mẹ đi khuất, tôi bắt đầu kiểm tra căn phòng kỹ hơn. Tôi đi vào nhà tắm, nơi có cánh cửa gỗ mục nát, ọp ẹp, không thể đóng kín hoàn toàn. Ánh sáng từ bên ngoài lọt vào qua những khe hở, và tôi chợt để ý thấy một lỗ thủng khá lớn trên cánh cửa, ngay tầm nhìn của mình nếu tôi đứng ở vị trí giường ngủ. Lỗ thủng không quá rõ ràng nếu nhìn thoáng qua, nhưng nếu để ý kỹ, nó đủ lớn để tôi có thể nhìn xuyên qua.

Một ý nghĩ bất chợt, táo bạo và đầy tội lỗi, lóe lên trong đầu tôi. “Có phải trời giúp mình không?” Tôi tự nhủ thầm, một nụ cười nhếch mép, đầy vẻ mưu mô và khao khát, hiện trên môi. Cơ hội để tôi được ngắm nhìn mẹ, để những suy nghĩ thầm kín của tôi, những hình ảnh tưởng tượng mà tôi vẫn thường giấu kín trong đầu, có thể được thỏa mãn, dường như đang đến gần hơn bao giờ hết.

Tôi đứng trước cánh cửa nhà tắm, trái tim đập thình thịch. Tôi biết, điều này là sai trái, là một sự vi phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư của mẹ. Nhưng cái khao khát được nhìn ngắm mẹ, được thỏa mãn sự tò mò của tuổi mới lớn, nó lớn hơn bất cứ sự dằn vặt nào. Tôi cố gắng biện minh cho bản thân, rằng đây chỉ là sự tò mò, là một phần của quá trình trưởng thành. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết, đó là một khao khát đen tối, một mong muốn mà tôi không dám thừa nhận với bất cứ ai, kể cả bản thân mình.

Bình luận

Để lại bình luận