Chương 5

`Em vừa làm gì thế này? Em vừa… địt với anh trai mình sao?` Ly cảm thấy vừa sợ hãi, vừa hổ thẹn, nhưng lạ thay, một cảm giác khoái lạc và thỏa mãn vẫn còn vương vấn trong từng tế bào cơ thể cô bé. `Nó thật là ghê tởm… nhưng em lại muốn làm lại.`

Quân nằm vật xuống bên cạnh Ly, ôm chặt lấy cô bé. “Ly… anh xin lỗi…” Giọng cậu khàn đặc, đầy hối hận nhưng cũng pha lẫn sự thỏa mãn.

“Anh… anh đừng nói gì cả…” Ly thì thầm, vùi mặt vào ngực Quân. Cô bé cảm nhận nhịp tim đập thình thịch của anh trai, cùng với mùi mồ hôi và tinh dịch trộn lẫn.

Đúng lúc đó, một giọng trẻ con vang lên từ bên ngoài: “Tụi mày ơi! Ly với Quân ở trong kho nè!”

Hai anh em giật mình. Quân vội vàng ngồi dậy, kéo quần lên. Ly cũng cuống quýt mặc lại quần áo. Cả hai nhìn nhau, gương mặt vẫn còn đỏ bừng và hơi thở gấp gáp. Một bí mật kinh hoàng vừa được sinh ra, và nó sẽ mãi mãi ràng buộc hai anh em họ.

Cánh cửa nhà kho kẽo kẹt mở ra, ánh sáng chói chang từ bên ngoài tràn vào, cùng với tiếng cười nói ồn ào của lũ trẻ. “Tìm thấy rồi! Tụi mày trốn kỹ quá!”

Quân và Ly cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Chúng bước ra khỏi nhà kho, gương mặt vẫn còn hơi bối rối. Căn nhà kho cũ nát, tối tăm kia, từ giây phút đó, không chỉ là một nơi trốn tìm đơn thuần. Nó đã trở thành một căn kho cấm kỵ, nơi hương ký cấm kỵ của dục vọng và tội lỗi mãi mãi ám ảnh tâm trí hai anh em.

Từ đó về sau, dù vẫn thường xuyên cãi vã và không hợp tính nhau, nhưng mỗi khi vô tình chạm vào nhau, hoặc ngửi thấy mùi mồ hôi của đối phương, cả Quân và Ly đều cảm thấy một luồng điện lạ chạy dọc cơ thể, đánh thức cái “hương ký ẩn mình” và “bí mật đen tối” mà chỉ hai đứa mới biết. Cái sợi dây vô hình đó, được tạo ra từ một năm về trước, sẽ mãi mãi gắn kết và ám ảnh chúng.

Cơn mưa rào bất chợt đổ xuống như trút nước, biến con đường đất đang khô cong thành một dòng sông nhỏ chỉ trong chớp mắt. Tiếng sấm rền vang, báo hiệu một trận giông lớn đang ập đến. Quân và Ly đang đi dạo quanh vườn ông ngoại, mỗi đứa một góc, tránh mặt nhau sau màn đấu khẩu từ sáng. Ly đang cằn nhằn về việc Quân chiếm hết chỗ trên võng, còn Quân thì bực dọc vì Ly cố ý giật cuốn sách khỏi tay cậu.

“Mày đấy! Có biết tôn trọng người khác không hả?” Quân gằn giọng, khuôn mặt cau có.

“Tao thích thế đấy! Mày làm gì được tao?” Ly vênh váo đáp trả, cái dáng nhỏ nhắn cố ý đi sát vào Quân, khuỷu tay khẽ quệt vào bắp tay cuồn cuộn của cậu.

Đúng lúc đó, hạt mưa đầu tiên rơi bốp vào mặt Ly, rồi nhanh chóng nặng hạt. “Mưa rồi! Chạy thôi mày!” Ly la lên, không đợi Quân phản ứng đã vọt đi.

Quân ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xám xịt như sắp đổ sập. Cậu không nói không rằng chạy theo Ly. Điểm đến gần nhất, và cũng là nơi duy nhất có thể trú mưa nhanh chóng, là căn nhà kho cũ kỹ nằm khuất sau giàn trầu không. Cả hai không hẹn mà cùng lao vào, gần như cùng lúc.

Cánh cửa gỗ mục nặng nề được Ly kéo sập lại, một tiếng “ầm” vang lên, chặn đứng tiếng mưa rơi như thác lũ bên ngoài. Không gian bên trong lập tức chìm vào bóng tối đặc quánh, chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ hắt qua những kẽ hở trên mái tôn thủng. Mùi ẩm mốc, mùi gỗ cũ kỹ và một thứ mùi hương quen thuộc, ám ảnh chợt ập vào khứu giác Quân. Cái mùi hương của ký ức, của bí mật mà cả hai không ai dám nhắc tới.

“Trời ơi, tối om!” Ly khẽ rùng mình, cô bé theo bản năng lùi lại, vô tình ép sát vào lồng ngực vạm vỡ của Quân. Lưng Ly dán chặt vào bụng Quân. Hơi thở Quân nóng bỏng phả vào gáy Ly, khiến cô bé giật mình. `Cái mùi mồ hôi này… sao lại quen thuộc và… kích thích đến thế?` Ly cảm nhận dương vật Quân đang cương cứng, cọ vào mông mình. `Nó lại… lại cứng lên rồi!` Một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng Ly.

Bình luận

Để lại bình luận