Chương 5

Khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi năm ấy hiện lên trong tâm trí cô. Cô không biết hắn là ai, nhưng cô thề sẽ tìm ra hắn, dù phải mất cả đời.

Cô nhắm mắt, để bóng tối ôm lấy mình. Ngày mai, cô sẽ bước vào một thế giới mới, và cô sẽ không để bất kỳ ai coi thường mình nữa.

Mẫn Nhi đứng trước gương trong phòng vệ sinh của cửa hàng Lê Đức Yên, chỉnh lại chiếc áo đồng phục xanh. Bộ đồng phục được may vừa khít, tôn lên vóc dáng thanh mảnh của cô, nhưng cô không có thời gian để tự ngắm mình. Hôm nay là ngày đầu tiên cô làm việc, và bà Minh, quản lý cửa hàng, đã cảnh báo rõ ràng: một sai lầm thôi, cô sẽ bị đuổi ngay lập tức. Mẫn Nhi hít một hơi sâu, vuốt lại mái tóc buộc cao, và thì thầm với chính mình: “Mình làm được. Mình phải làm được.”

Cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, trở lại không gian sang trọng của cửa hàng. Những bộ bàn ghế gỗ óc chó bóng loáng, những chiếc sofa bọc da nhập khẩu, và những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh tạo nên một bầu không khí xa hoa mà Mẫn Nhi chưa từng quen thuộc. Ở đây, mọi thứ đều có giá trị bằng cả một năm tiền lương của cô ở quán cà phê. Cô cảm thấy mình như một chú chim sẻ lạc vào rừng vàng, nhưng cô không để sự tự ti lấn át. Cô đến đây không chỉ để kiếm tiền, mà còn để tìm cơ hội, để tiến gần hơn đến kẻ đã phá hủy cuộc đời cô.

Bà Minh đứng ở quầy thu ngân, ánh mắt sắc bén như dao quét qua Mẫn Nhi. “Mẫn Nhi đừng đứng ngây ra đấy,” bà ta nói, giọng lạnh lùng. “Hôm nay có khách VIP đến, nhóm của cô phụ trách khu vực sofa. Nhớ, phải cười, phải chuyên nghiệp, và đừng làm tôi mất mặt.”

Mẫn Nhi gật đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Dạ, em hiểu rồi, chị Minh.”

Bà Minh nhếch môi, rõ ràng không tin tưởng lắm. “Ba ngày.Em có Ba ngày để chứng minh cô không phải kẻ vô dụng. Đi làm việc đi.”

Mẫn Nhi quay đi, siết chặt tay. Cô biết bà Minh không ưa cô, có lẽ vì cô không có bằng cấp, không có kinh nghiệm, và chỉ dựa vào sự kiên quyết để có được cơ hội này. Nhưng cô không quan tâm. Cô đã quen với việc bị đánh giá thấp, và mỗi lần như thế, cô chỉ càng quyết tâm chứng minh họ sai.

Cửa hàng hôm nay đông hơn bình thường. Một nhóm khách VIP, theo lời bà Minh, là những doanh nhân giàu có đến xem nội thất cho biệt thự mới của họ. Mẫn Nhi được phân công vào nhóm của Hà, một cô gái lớn hơn cô vài tuổi, với mái tóc uốn xoăn và đôi môi luôn tô son đỏ. Hà là nhân viên bán hàng kỳ cựu, nổi tiếng vì khả năng thuyết phục khách và nụ cười “chết người”. Nhưng ngay từ đầu, Mẫn Nhi đã cảm nhận được sự thù địch từ cô ta.

“Cô là người mới, đúng không?” Hà hỏi, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt lạnh lùng. “Nghe nói cô không có bằng cấp gì, vậy mà đòi làm ở Lê Đức Yên. Gan thật đấy.”

Mẫn Nhi mỉm cười nhạt, không để mình bị khiêu khích. “Tôi sẽ cố gắng, chị Hà. Có gì mong chị chỉ bảo.”

Hà bật cười, nhưng không phải kiểu cười thân thiện. “Chỉ bảo? Em gái, ở đây không ai rảnh mà dắt tay người mới đâu. Muốn trụ lại, tự mà học. Nhưng nói trước, khách VIP không dễ đối phó. Đừng làm hỏng việc của tôi.”

Mẫn Nhi gật đầu, giữ im lặng. Cô biết Hà đang cố dằn mặt cô, nhưng cô không có thời gian để đôi co. Cô cần tập trung vào công việc, cần chứng minh rằng mình xứng đáng ở lại.

Nhóm khách VIP đến vào giữa trưa, gồm ba người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trẻ mặc váy đỏ nổi bật. Họ bước vào cửa hàng với vẻ tự tin của những người quen được phục vụ. Hà lập tức tiến đến, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Chào quý khách, hoan nghênh đến với Lê Đức Yên. Tôi là Hà, rất hân hạnh được phục vụ quý vị hôm nay.”

Mẫn Nhi đứng phía sau, quan sát cách Hà giao tiếp. Cô ta nói năng trôi chảy, vừa giới thiệu sản phẩm vừa khéo léo tâng bốc khách. Các khách hàng gật gù, rõ ràng bị cuốn vào sự chuyên nghiệp của Hà. Mẫn Nhi ghi nhớ từng cử chỉ, từng câu nói. Cô biết mình không có kinh nghiệm, nhưng cô có thể học, và cô học rất nhanh.

Bình luận

Để lại bình luận