Chương 5

: Dục Vọng Dưới Lớp Vỏ Yêu Thương

Sau cuộc tranh cãi nảy lửa với mẹ, Minh Anh trở về phòng, đóng sầm cửa lại như muốn ngăn cách mình khỏi thế giới bên ngoài. Cô nằm dài trên giường, đôi mắt đỏ hoe vẫn còn vương nước mắt, nhưng đầu óc cô không ngừng quay cuồng. Lời nói của bà Hoa vang vọng trong tâm trí cô – “nhơ bẩn”, “nhục nhã”, “mất hết tất cả”. Nhưng thay vì khiến cô suy sụp, những lời ấy lại khơi dậy một ngọn lửa âm ỉ trong lòng cô, một sự phản kháng không lời. Cô không sai, cô tự nhủ. Cô chỉ đang sống thật với chính mình, dù cái “thật” ấy có méo mó và lệch lạc đến đâu.

Cô lặng lẽ đứng dậy, bước đến trước gương, nhìn vào cơ thể mình – một cơ thể mà hàng nghìn người đàn ông trên mạng thèm khát. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Minh Anh biết một bí mật mà không ai, kể cả mẹ cô, được phép biết: cô không hề hứng thú với đàn ông. Dù mỗi đêm cô cởi đồ, rên rỉ trước webcam, để những gã xa lạ ném tiền cho cô, trái tim và cơ thể cô chưa bao giờ thực sự rung động vì họ. Cô là một người đồng tính nữ – một lesbian – và điều đó, cô giấu kín như cách cô giấu nghề livestream của mình. Những màn trình diễn dâm dục kia chỉ là vỏ bọc, là công cụ để kiếm tiền, nhưng dục vọng thực sự của cô luôn hướng về những đường cong mềm mại, những làn da mịn màng của phái nữ.

Đêm đó, khi nằm trên giường, Minh Anh không thể ngủ. Hình ảnh mẹ mình hiện lên trong đầu cô, không phải với ánh mắt giận dữ hay thất vọng, mà là dáng vẻ của bà khi đứng ở cửa phòng, tay ôm khay nước cam. Bà Hoa, dù đã ngoài bốn mươi, vẫn giữ được một vẻ đẹp mặn mà hiếm có. Minh Anh bất chợt nhớ lại những lần vô tình nhìn thấy mẹ thay đồ qua khe cửa – làn da trắng hồng vẫn săn chắc, vòng eo thon thả dù không còn trẻ trung, và đôi chân dài thẳng tắp mà cô từng nghĩ chỉ phụ nữ đôi mươi mới sở hữu. Bà không giống những người phụ nữ trung niên khác trong khu phố, với thân hình chảy xệ hay gương mặt đầy nếp nhăn. Bà Hoa đẹp, đẹp một cách tự nhiên, và điều đó khiến Minh Anh bắt đầu chú ý.

Cô lắc đầu, cố xua tan ý nghĩ ấy. “Mình điên rồi sao? Đó là mẹ mình!” cô tự nhủ, nhưng cơ thể cô lại phản bội. Một cảm giác nóng ran lan tỏa từ sâu trong bụng, chạy dọc xuống dưới, khiến cô khẽ cắn môi để kìm nén. Ý tưởng về việc ham muốn một người phụ nữ khác luôn khiến cô phấn khích, nhưng khi người đó là mẹ – người cô yêu quý nhất, người vừa mắng nhiếc cô vì lối sống của mình – cảm giác ấy trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Khái niệm loạn luân, thứ mà cô từng đọc trong những câu chuyện cấm kỵ trên mạng, giờ đây không còn là xa lạ. Nó quấn lấy cô, trêu đùa cô, khiến cô vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút.

Sáng hôm sau, Minh Anh xuống nhà với tâm trạng nặng nề. Bà Hoa đang đứng trong bếp, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và váy dài qua gối, chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày. Minh Anh đứng ở cửa, lặng lẽ quan sát. Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mái tóc đen dài của mẹ, để lộ vài sợi bạc lấp ló. Bà khẽ cúi xuống, chiếc áo sơ mi ôm lấy vòng một đầy đặn, và khi bà nghiêng người lấy đĩa, đường cong nơi hông hiện lên rõ rệt. Minh Anh nuốt khan, cảm giác khô khốc trong cổ họng. Cô tự hỏi liệu mình có đang mất trí không, khi chỉ nhìn mẹ làm việc thôi mà cơ thể cô đã rạo rực.

“Con ăn sáng không?” Bà Hoa lên tiếng, giọng vẫn lạnh lùng từ sau cuộc cãi vã đêm qua. Minh Anh giật mình, gật đầu: “Dạ, con ăn.” Cô bước tới bàn, ngồi xuống, nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi mẹ. Khi bà Hoa đặt đĩa bánh mì trước mặt cô, mùi hương nước hoa nhè nhẹ từ bà thoảng qua, một mùi hương dịu dàng nhưng đủ để khiến Minh Anh khẽ siết chặt tay dưới gầm bàn. Cô tưởng tượng cảnh bàn tay mình chạm vào làn da ấy, vuốt ve những đường cong mà cô biết là cấm kỵ. Ý nghĩ ấy khiến cô ướt át, một cảm giác mà cô không thể kiểm soát.

Suốt cả ngày, Minh Anh cố gắng tránh mặt mẹ, nhưng mỗi lần bà Hoa xuất hiện – dù là khi giặt đồ ngoài sân hay ngồi xem tivi ở phòng khách – cô lại không thể kìm mình nhìn thêm một chút. Đêm đến, khi cô khóa cửa phòng để chuẩn bị livestream, tâm trí cô không còn tập trung vào khán giả nữa. Cô ngồi trước webcam, cởi bỏ áo ngoài, để lộ bộ đồ lót ren tím gợi cảm, nhưng trong đầu cô không phải là những lời khen ngợi từ đám đàn ông xa lạ. Cô nghĩ đến mẹ – nghĩ đến việc bà Hoa sẽ phản ứng thế nào nếu biết con gái mình không chỉ làm cái nghề này, mà còn đang dần nảy sinh những ý nghĩ bệnh hoạn về chính bà.

“Chào các anh, đêm nay em hơi mệt, nhưng em vẫn sẽ chiều các anh nhé,” cô nói với giọng điệu quen thuộc, nhưng tâm trí cô lạc trôi. Khi một khán giả yêu cầu cô rên rỉ, cô nhắm mắt, tưởng tượng không phải là họ, mà là hình ảnh mẹ mình đứng đó, nhìn cô với ánh mắt không phải giận dữ, mà là tò mò, thậm chí là… ham muốn. Tiếng rên của cô vang lên, dâm đãng và kéo dài: “Ư… em không chịu nổi nữa…” Nhưng trong đầu cô, đó không phải là lời nói với khán giả. Cô tưởng tượng mình đang thì thầm với mẹ, đang kéo bà vào một thế giới mà cả hai không nên bước tới.

Khi buổi livestream kết thúc, Minh Anh nằm vật ra giường, mồ hôi lăn dài trên trán. Cô thở hổn hển, không phải vì mệt, mà vì cơn dục vọng cấm đoán đang thiêu đốt cô. Cô biết mình không thể nói ra, không thể hành động, nhưng ý nghĩ ấy đã gieo mầm trong lòng cô, lớn dần lên từng ngày. Cô yêu mẹ, nhưng tình yêu ấy giờ đây đã pha lẫn một thứ cảm xúc đen tối mà cô không dám gọi tên. Minh Anh ôm lấy gối, thì thầm với chính mình: “Mình bị sao vậy? Mình không được nghĩ thế này… nhưng sao mình không dừng lại được?”

Bình luận

Để lại bình luận