Chương 5

“Được rồi. Giờ thì em hãy mở mắt ra, và tiếp tục những gì em đang làm nhé. Em sẽ cảm thấy khỏe khoắn hơn rất nhiều.” Hoàng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Thư lần cuối.

Thư từ từ mở mắt, ánh mắt cô bé có chút mơ màng, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Cô bé nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, rồi lại dán mắt vào màn hình, tiếp tục lướt TikTok như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô bé hoàn toàn không nhớ bất cứ lời thì thầm nào của Hoàng.

Tiếp theo là Nam. Hoàng biết Nam khó tiếp cận hơn Thư, nhưng sự tập trung của anh ta vào công việc cũng là một điểm yếu. Hoàng đứng dậy, đi đến chỗ Nam đang ngồi. “Anh Nam, anh làm gì mà căng thẳng thế?”

Nam ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi. “Deadline dồn dập quá em ạ. Tối qua anh phải thức đến khuya.”

“Vậy à?” Hoàng nói, giọng cậu đầy vẻ thông cảm. Cậu đặt tay lên vai Nam, khẽ xoa bóp. “Anh làm việc nhiều quá rồi. Hãy thả lỏng một chút đi. Cứ để mọi căng thẳng tan biến. Hít thở sâu vào, anh trai.” Ánh mắt Hoàng cũng tập trung vào Nam, nhưng không quá lộ liễu, để tránh sự nghi ngờ.

Nam thở dài. “Ừ, đúng là anh hơi mệt thật.” Anh ta dựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại, không hề hay biết rằng mình đang chìm vào trạng thái thôi miên. Hoàng tiếp tục xoa bóp vai anh ta, đồng thời lặp lại những câu mệnh lệnh trong đầu, rằng Nam sẽ luôn coi mọi hành động của cậu là bình thường, rằng anh ta sẽ không bao giờ để ý đến những điều bất thường.

Và cuối cùng là ông Hùng. Hoàng biết bố mình là người khó kiểm soát nhất, nhưng cũng là người ít quan tâm nhất đến những gì diễn ra xung quanh mình. Hoàng đi đến bên ông, khẽ cúi xuống. “Bố, bố có vẻ hơi đau đầu? Báo chí làm bố căng thẳng quá phải không?”

Ông Hùng ngẩng lên, cau mày. “Ừ, đúng là đau đầu thật. Mấy cái tin tức này chỉ làm mình thêm nhức óc.”

“Vậy để con giúp bố một chút.” Hoàng đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho ông Hùng, giống như cách cậu đã làm với bà Mai đêm qua. Giọng cậu trầm ấm, thì thầm những lời ru ngủ, những mệnh lệnh vô hình về sự bình thường, về sự chấp nhận vô điều kiện. Ông Hùng, sau một thoáng ngạc nhiên, cũng dần thả lỏng cơ thể, gương mặt khắc khổ dần giãn ra.

Sau khi đảm bảo cả ba người đều đã được thôi miên thành công, Hoàng bắt đầu các bài kiểm tra.

Trong bữa sáng, Hoàng thử kéo ghế lại gần bà Mai một cách bất thường, gần đến mức đầu gối cậu chạm vào đùi bà. Bà Mai chỉ khẽ động đậy, nhưng không hề tỏ vẻ khó chịu hay ngạc nhiên. Bà vẫn tiếp tục gắp thức ăn, mỉm cười nói: “Con trai mẹ sao hôm nay ngoan thế?” `Tuyệt vời.` Hoàng thầm nghĩ. Cậu thậm chí còn thử vươn tay sang, vuốt nhẹ lên mái tóc búi cao của bà, ngón tay khẽ chạm vào vành tai bà. Một hành động thân mật quá mức so với một đứa con trai bình thường. Ông Hùng vẫn chăm chú đọc báo, thỉnh thoảng càu nhàu về giá cả. Nam vẫn dán mắt vào laptop, và Thư vẫn mải mê với điện thoại. Không ai nhận ra sự bất thường.

Buổi chiều hôm đó, khi bà Mai đang phơi quần áo ngoài ban công, Hoàng bước đến. Bà Mai mặc một chiếc váy hoa vải cotton đơn giản, tà váy bay nhẹ trong gió. Hoàng đột nhiên vòng tay ôm lấy bà từ phía sau, cằm tựa lên vai bà. Một hành động có thể gây sốc trong một gia đình bình thường.

Bà Mai khẽ giật mình, nhưng không hề quay lại hay đẩy cậu ra. `Ấm quá… Cảm giác này… thật dễ chịu.` Bà chỉ khẽ nghiêng đầu, để má cậu áp vào má mình. “Con trai mẹ sao hôm nay lại âu yếm thế này?” Bà hỏi, giọng nói dịu dàng, không một chút nghi ngờ.

Hoàng nhếch mép cười đắc thắng. “Con chỉ muốn ôm mẹ thôi mà.” Cậu thì thầm, giọng cậu đầy vẻ chiếm hữu. Cậu không chỉ ôm, bàn tay cậu còn di chuyển, vuốt ve hông bà, rồi nhẹ nhàng luồn xuống dưới tà váy, chạm vào đùi non của bà. Làn da mềm mại, ấm áp khiến tim cậu đập rộn ràng. `Cảm giác này… là của mình.`

Bình luận

Để lại bình luận