Chương 5

Bà rên rỉ, những tiếng rên đầy khoái cảm nhưng cũng pha lẫn sự đau đớn ngọt ngào, cảm giác được một cơ thể nhỏ bé đang khám phá vùng kín của mình.

Phúc Minh cảm nhận được sự co thắt của âm đạo bà, những nhịp điệu của khoái cảm và sự thỏa mãn.

Hắn sung sướng hưởng thụ một người phụ nữ có kinh nghiệm quan hệ tình dục phong phú, một “thục phụ” đúng nghĩa.

Cơ thể bà mềm nhũn dưới hắn, vòng tay bà ôm chặt lấy lưng hắn, móng tay bà cào nhẹ vào da thịt hắn, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này.

Hắn nhấp nhô, từng nhịp, từng nhịp, cảm thấy mình như đang hòa tan vào bà, vào một thế giới mà hắn chưa từng biết đến.

Hắn nhắm mắt lại, tận hưởng mùi hương đặc trưng của bà, hơi thở gấp gáp của bà, và cảm giác ẩm ướt, mềm mại bao bọc lấy dương vật hắn.

Cảm giác tội lỗi ban đầu của Bích Hà dần tan biến, thay vào đó là sự đắm chìm vào khoái cảm, vào sự gần gũi cấm kỵ với đứa con mà bà yêu thương hơn cả sinh mạng mình.

Bà ôm chặt lấy hắn, như muốn giữ hắn lại mãi mãi trong vòng tay, trong cơ thể bà.

Sau khi mọi thứ lắng xuống, Phúc Minh nằm vật xuống cơ thể đầy đặn của Bích Hà, cả hai thở dốc, mồ hôi ướt đẫm.

Hắn cảm thấy một sự thỏa mãn sâu sắc, không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.

Triết lý của hắn đã được chứng minh.

Không có tội lỗi, chỉ có sự thỏa mãn.

Hắn đã chinh phục được người phụ nữ đầu tiên, người mà hắn tin tưởng và yêu thương nhất.

Còn Bích Hà, bà nằm đó, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Cơ thể bà rã rời, tâm trí bà hỗn loạn.

Bà đã phá vỡ mọi quy tắc, mọi giới hạn, nhưng kỳ lạ thay, trong sâu thẳm trái tim, bà lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến kỳ lạ, một sự lấp đầy khoảng trống đã tồn tại quá lâu.

Tình yêu bà dành cho Phúc Minh giờ đây đã nhuốm một màu sắc cấm kỵ, một sợi dây liên kết vô hình nhưng mạnh mẽ, trói buộc bà với hắn mãi mãi.

“Nhũ mẫu… Người thấy đấy, ta đâu có làm gì sai,” Phúc Minh thì thầm, giọng nói trẻ con nhưng đầy tự tin, tựa đầu vào bộ ngực mềm mại của bà.

“Đây là sự tự nhiên.

Đây là tình yêu.

Và đây là… cách để ta trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, để bảo vệ những người ta yêu thương.” Hắn tự an ủi mình bằng những lời biện hộ đầy tính triết lý, không một chút hối lỗi.

Hắn đã thành công bước thêm một bước trên con đường tha hóa đạo đức, và Bích Hà, nhũ mẫu của hắn, người mẹ thứ hai của hắn, đã trở thành quân cờ đầu tiên trong ván cờ vương quyền và dục vọng mà hắn đang kiến tạo.

Hắn biết, đây chỉ là khởi đầu.

Con đường phía trước còn dài, và hắn sẽ cần thêm nhiều “thục phụ” khác để củng cố đế chế của riêng mình.

Trong bóng đêm mịt mùng, một ánh mắt tinh quái lóe lên trong đôi mắt trẻ thơ của Hoàng tử Phúc Minh.

——————–

Trong bóng đêm mịt mùng của Minh Trí Phòng, hơi thở của Phúc Minh quyện vào mùi hương nồng nàn của Bích Hà, vẫn vương vấn những lời thì thầm đầy ma mị từ cuối chương trước, như một lời nguyền vô hình bao trùm lấy bà.

“Nhũ mẫu… Người thấy đấy, ta đâu có làm gì sai.

Đây là sự tự nhiên.

Đây là tình yêu.

Và đây là… cách để ta trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, để bảo vệ những người ta yêu thương.” Mỗi câu chữ, mỗi lý lẽ triết học mà Phúc Minh thốt ra, dù non nớt, lại như đinh đóng cột, ghim chặt vào tâm trí Bích Hà, gỡ bỏ tấm khiên đạo đức cuối cùng của người nhũ mẫu.

Tình yêu bà dành cho cậu, một tình yêu đã biến chất, nhuốm màu tội lỗi, giờ đây biến thành một gông cùm không thể thoát.

Phúc Minh, với ánh mắt tinh quái lóe lên trong đôi mắt trẻ thơ, đã thành công bước thêm một bước trên con đường tha hóa, biến Bích Hà thành quân cờ đầu tiên trong ván cờ vương quyền và dục vọng mà hắn đang kiến tạo.

Hắn biết, đây chỉ là khởi đầu.

Con đường phía trước còn dài, và hắn sẽ cần thêm nhiều “thục phụ” khác để củng cố đế chế của riêng mình.

Trong bóng đêm mịt mùng, một ánh mắt tinh quái lóe lên trong đôi mắt trẻ thơ của Hoàng tử Phúc Minh, chứa đựng một thế giới dục vọng và toan tính.Ánh nến lung linh hắt bóng lên gương mặt Bích Hà, khiến bà trông càng thêm mong manh.

Bà run rẩy, đôi tay khẽ siết chặt vạt áo lụa mỏng.

Sự xấu hổ, nỗi sợ hãi, và cả một thứ cảm giác lạ lẫm, vừa bị chôn vùi bấy lâu nay, đang trỗi dậy mạnh mẽ.

Bà không còn là nhũ mẫu hiền từ, mà là một người phụ nữ đang đứng trên bờ vực của sự cấm kỵ.

Thế nhưng, trong đôi mắt trong veo của Hoàng tử Phúc Minh, bà không thấy sự tà ác, chỉ thấy sự mong đợi, một sự khẩn cầu đầy yếu ớt của đứa trẻ mà bà đã nuôi nấng từ bé.

Điều đó, một lần nữa, đập tan mọi kháng cự cuối cùng.

Bà tự nhủ, mình phải bảo vệ Hoàng tử, phải giúp Hoàng tử học hỏi, dù cho cái giá phải trả là sự tan nát của luân thường đạo lý và cả tâm hồn bà.“Thiếp… thiếp sẽ làm…” Giọng Bích Hà thì thầm, lạc đi trong không khí ngột ngạt.

Lời tuyên thệ định mệnh vừa thốt ra, cơ thể bà run lên bần bật, một sự pha trộn giữa hoảng loạn, hổ thẹn và một luồng điện lạ lùng chạy dọc sống lưng.

Đó là sự khuất phục, nhưng cũng là một dạng giải thoát khỏi gánh nặng luân thường đạo lý, được bao bọc bởi tình yêu mù quáng dành cho đứa trẻ này, đứa trẻ đã cứu rỗi cuộc đời bà, đã ban cho bà một mái nhà, một lý do để sống trong cung cấm lạnh lẽo.Phúc Minh mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện đến đáng sợ trên gương mặt thơ ngây.

Bình luận

Để lại bình luận