Chương 5

Sáng hôm sau, ánh bình minh xuyên qua những tán trúc xanh mướt, đánh thức Diệp gia trang. Diệp Tiểu Thiên thức dậy sớm, tinh thần sảng khoái sau một đêm dài suy nghĩ. Hắn thay y phục, một bộ trường bào màu lam nhạt, thêu hoa văn mây trôi tinh xảo, tôn lên vẻ thanh tú và thư sinh của mình. Hắn bước ra khỏi phòng, hít thở khí trời trong lành, cảm nhận luồng chân khí luân chuyển trong cơ thể.

Khi hắn bước đến khu vườn trúc phía đông, một cảnh tượng thanh khiết và dịu dàng hiện ra trước mắt. Giữa những khóm trúc xanh ngát, có một nữ tử đang đứng, chăm sóc những chậu lan Hồ Điệp quý hiếm. Nàng vận một chiếc váy lụa trắng ngà, được thêu họa tiết hoa mai chìm tinh tế, ôm lấy thân hình thanh mảnh, yểu điệu. Tóc nàng đen nhánh, thả dài tự nhiên, chỉ buộc hờ bằng một dải lụa xanh biếc, một vài lọn tóc mai khẽ buông xuống, ôm lấy gương mặt thanh tú. Làn da nàng trắng như tuyết, môi hồng chúm chím như cánh đào buổi sớm. Nàng chính là Diệp Nhu, biểu muội của Diệp Tiểu Thiên, một trong những nữ tử có nhan sắc nổi bật trong Diệp gia, được mệnh danh là “Lan Hoa Tiên Tử” bởi vẻ đẹp thoát tục và tính cách dịu dàng, thuần khiết như hoa lan. Đôi mắt nàng trong veo, thuần khiết, ẩn chứa một nét u buồn mong manh, khiến người đối diện không khỏi muốn che chở. Nàng cúi người, nâng niu một cành lan, làn hương dịu nhẹ của hoa hòa quyện cùng mùi hương cơ thể thanh khiết của nàng, tỏa ra một vầng khí chất thoát tục, tựa như tiên nữ giáng trần.

Từ xa, Hoàng Phúc đang quét dọn sân. Hắn nhìn thấy Diệp Nhu, động tác tay chợt khựng lại. Dù đã chứng kiến vô số mỹ nhân, nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Nhu, trái tim hắn lại khẽ rung động. Cái vẻ đẹp trong sáng, không nhiễm bụi trần của nàng khiến hắn cảm thấy tự ti hơn bao giờ hết. Hắn vội vã cúi đầu, tiếp tục công việc, cố gắng thu mình lại như một cái bóng, tránh làm phiền đến sự thanh bình của nàng. Nhưng đôi mắt hắn, dẫu vậy, vẫn không kìm được mà lén lút liếc nhìn. Nàng dịu dàng như vậy, thanh khiết như vậy, một chút nhục cảm cũng không dám dấy lên trong lòng hắn khi nhìn nàng, chỉ có một sự ngưỡng mộ thuần túy và một nỗi khát khao mơ hồ, muốn được chạm vào, được bảo vệ.

Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm rơi một chậu lan nhỏ. Diệp Nhu khẽ “a” một tiếng, vươn tay đỡ lấy. Hoàng Phúc lập tức bỏ chổi, nhanh chóng chạy đến. “Biểu tiểu thư, người không sao chứ?” Hắn nói, giọng có chút run rẩy vì lo lắng.

Diệp Nhu ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn hắn. “Ta không sao. Cảm ơn Hoàng Phúc ca đã quan tâm.” Nàng khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như làn gió xuân, khiến trái tim Hoàng Phúc thắt lại. Trong khoảnh khắc ấy, bàn tay hắn và nàng vô tình chạm nhẹ vào nhau khi cùng đỡ chậu lan. Một luồng điện tê dại chạy dọc cánh tay Hoàng Phúc, khiến hắn giật mình rụt tay lại như bị bỏng. Làn da nàng mịn màng, ấm áp, khác hẳn với bàn tay thô ráp, chai sạn của hắn. Hắn vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng, khuôn mặt khắc khổ ửng đỏ.

Diệp Nhu không để ý đến sự bối rối của hắn, nàng chỉ khẽ lắc đầu, “Thật là may mắn, chậu lan không bị vỡ.”

“Dạ… dạ phải.” Hoàng Phúc lắp bắp, trong lòng vẫn còn xao động bởi cái chạm nhẹ vừa rồi. Mùi hương thanh khiết của Diệp Nhu, mùi hương của hoa lan vương vấn trên đầu ngón tay nàng, tựa như một khắc ấn sâu vào tâm trí hắn, khiến dục vọng trong lòng hắn bùng cháy trở lại, nhưng lần này là một loại dục vọng trong sáng hơn, khao khát được bảo vệ, được gần gũi nàng theo một cách khác, không phải bằng sự thô bạo. Hắn hít một hơi thật sâu, ghi nhớ mùi hương đó, thầm mơ ước một ngày nào đó, hắn có thể được nắm lấy bàn tay ngọc ngà ấy lâu hơn, hoặc được nàng nhìn hắn với một ánh mắt khác, không chỉ là sự thương hại hay coi thường.

Diệp Tiểu Thiên bước tới, thấy cảnh đó, khẽ mỉm cười. “Nhu muội, muội lại chăm lan sớm vậy?”

Bình luận

Để lại bình luận