Chương 5

“Hắc Ma Giáo,” nàng lẩm bẩm, âm thanh nhỏ đến mức chỉ có mình nàng nghe thấy. “Để xem, các ngươi có thể mang lại cho ta những gì.”

Nàng bắt đầu thi triển pháp quyết cải trang. Không còn là vũ nữ Mị Nhi diễm lệ nữa. Lần này, nàng cần một thân phận khác, một vẻ ngoài yếu đuối hơn, dễ bị khuất phục hơn, để có thể hòa nhập sâu hơn vào thế giới dơ bẩn này. Khí chất đế vương trên người nàng dần thu liễm, thay vào đó là một vẻ ngoài tiều tụy, yếu ớt, ánh mắt e sợ nhưng vẫn ẩn chứa sự mê hoặc khó cưỡng. Mái tóc đen mượt được tết gọn gàng, khuôn mặt được điểm trang một cách khéo léo để trông như một phàm nhân bị lạc vào chốn nguy hiểm. Y phục của nàng cũng trở nên cũ kỹ, rách rưới vài chỗ, nhưng vẫn không che giấu được đường cong quyến rũ của cơ thể.

Nàng tự biến mình thành một con mồi hoàn hảo.

Mị Nhi bước xuống khỏi mỏm đá, tiến sâu vào khu rừng. Mỗi bước chân nàng đi đều nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng trong lòng lại là một sự chờ đợi, một khao khát bùng cháy. Nàng biết, những kẻ ma đạo trong này sẽ không mất nhiều thời gian để phát hiện ra nàng. Và nàng đã sẵn sàng cho điều đó.

Khi nàng đi sâu vào khu rừng chừng nửa canh giờ, một luồng tà khí đột ngột ập đến. Năm bóng người mặc y phục đen tuyền, khuôn mặt bị che khuất bởi mũ trùm, nhanh chóng bao vây nàng. Chúng cầm trên tay những thanh trường đao lấp lánh hàn quang, ánh mắt dâm dục quét qua thân hình nàng không chút che giấu.

“Oa! Xem kìa, xem kìa! Ai mà lại lạc vào địa bàn của Hắc Ma Giáo ta thế này?” Một tên trong số đó cất tiếng, giọng nói khàn đục đầy vẻ thô tục. Hắn ta bước tới, dùng mũi đao nâng cằm Mị Nhi lên, ánh mắt tham lam lộ rõ. “Tiểu mỹ nhân này… trông cũng ngon phết! Lại còn là phàm nhân nữa chứ. Thật là của trời cho!”

Mị Nhi khẽ run rẩy, ánh mắt cố tỏ vẻ sợ hãi, nhưng trong sâu thẳm lại là một tia hứng thú đang bùng cháy. Những kẻ này… chúng còn thô tục hơn cả tên thương nhân kia. Đây mới là khởi đầu thực sự cho hành trình của nàng.

Mị Nhi khẽ run rẩy, ánh mắt cố tỏ vẻ sợ hãi, nhưng trong sâu thẳm lại là một tia hứng thú đang bùng cháy. Những kẻ này… chúng còn thô tục hơn cả tên thương nhân kia. Đây mới là khởi đầu thực sự cho hành trình của nàng. Tên đệ tử Hắc Ma Giáo dùng mũi đao nâng cằm nàng lên, đầu lưỡi liếm quanh môi hắn ta, ánh mắt tham lam quét qua thân hình yếu ớt của nàng.

“Thế nào? Tiểu mỹ nhân có vẻ sợ hãi lắm nhỉ?” Một tên khác cười khẩy, bước đến bên cạnh, bàn tay thô bạo vươn ra xoa nắn bả vai nàng. “Đừng sợ, đã lạc vào Hắc Ma Giáo chúng ta rồi, chỉ có nước cam chịu thôi. Hắc hắc!”

Mị Nhi giật mình lùi lại, đôi mắt mở to, trong lòng là một cơn sóng hỗn loạn. Sự ghê tởm bản năng trỗi dậy khi bàn tay dơ bẩn của hắn chạm vào da thịt nàng, nhưng sâu thẳm hơn, một cảm giác rùng mình khó tả lại lan khắp cơ thể. Nàng muốn phản kháng, muốn dùng tu vi Đại Thừa cảnh đập tan lũ kiến hôi này thành tro bụi, nhưng khao khát ẩn sâu bên trong lại thì thầm: “Hãy chịu đựng. Hãy buông thả. Hãy để chúng chà đạp lên ngươi.”

“Bớ người ta… cứu với…” Nàng thốt lên yếu ớt, giọng nói run rẩy, giống hệt một phàm nhân đang lâm vào tuyệt cảnh. Hai tay nàng ôm chặt lấy bản thân, cố gắng che đi những đường cong quyến rũ dưới lớp y phục rách rưới.

“Cứu ư? Ở đây chỉ có quỷ đói mà thôi!” Tên đầu tiên nhếch mép cười, hắn ta ra hiệu cho đồng bọn. Ngay lập tức, hai tên khác lao đến, túm lấy hai cánh tay nàng. Chúng không hề nhẹ nhàng, bàn tay thô ráp siết chặt khiến nàng đau điếng. Một tiếng “á” khẽ thốt ra từ môi Mị Nhi. Áo choàng lam của nàng bị kéo mạnh, những vết rách càng thêm lớn, để lộ bờ vai trắng nõn và một phần ngực mềm mại.

“Nhìn xem! Làn da nõn nà thế này mà lại mặc đồ rách rưới. Đúng là phí của trời!” Một tên râu quai nón gầm gừ, đôi mắt hắn ta tràn đầy dâm dục. Hắn ta vươn tay, xé toạc hoàn toàn phần áo choàng lam của Mị Nhi, để lộ toàn bộ thân trên nàng chỉ còn độc nhất chiếc yếm lụa trắng đơn giản che hờ đôi gò bồng đảo đang nhấp nhô theo từng nhịp thở dốc.

Mị Nhi đứng trân mình giữa những ánh mắt thô tục, cơ thể nàng run lên bần bật. Nàng cảm thấy sự nhục nhã dâng trào, nhưng kỳ lạ thay, nó lại không phải là nỗi đau hoàn toàn. Thay vào đó, là một dòng điện kích thích chạy dọc sống lưng, đánh thức những dây thần kinh nhạy cảm nhất. “Ngươi… các ngươi muốn làm gì?” Nàng lắp bắp, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.

“Làm gì ư? Đương nhiên là mang ngươi về dâng cho Giáo chủ rồi! Sau đó… ha ha… chúng ta sẽ cùng nhau ‘thưởng thức’ tiểu mỹ nhân đây!” Tên cầm đầu cười phá lên. Hắn ta vươn tay, không chút che giấu, trực tiếp sờ soạng vòng eo thon gọn của nàng, ngón tay thô ráp luồn vào bên trong chiếc yếm, chạm vào làn da mịn màng.

Bình luận

Để lại bình luận