Chương 5

: Cú Đánh Cuối Cùng

Bảo Lâm ngồi co ro trong góc phòng trọ, ánh đèn vàng yếu ớt chiếu lên đống bảng mạch ngổn ngang và chiếc vòng NANO lấp lánh trên bàn. Ba ngày – đó là thời hạn cuối cùng Hùng, gã cho vay nặng lãi, đặt ra. “50 triệu, nhóc. Không trả, mày biết hậu quả,” giọng gã vẫn vang vọng trong đầu anh, sắc lạnh như lưỡi dao rạch qua da thịt. Lâm siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cố ngăn cảm giác tuyệt vọng đang trào dâng. Thiết bị NANO đã gần hoàn thiện, nhưng nguyên liệu cuối cùng – một hợp chất hiếm để ổn định tín hiệu – vẫn ngoài tầm với. Anh đã vét sạch tiền, bán cả chiếc laptop cũ, nhưng vẫn thiếu một khoản lớn.

Cả tuần qua, Lâm gần như không ngủ. Anh làm việc như điên, hàn mạch, kiểm tra sóng, ghi chép đến khi mắt mờ đi. Căn phòng trọ chật chội giờ giống một xưởng chế tạo thu nhỏ, mùi nhựa cháy và kim loại nồng nặc. Quyển nhật ký đen nằm mở trên bàn, những dòng chữ sắc nét như đang thúc giục anh. “Chỉ một bước nữa thôi,” anh lẩm bẩm, nhưng cơ thể anh đang phản bội. Đầu óc quay cuồng, tay run khi cầm mỏ hàn, và một lần nữa, anh làm chập mạch. Tia lửa lóe lên, khói đen bốc ra. “Không!” anh gào, vội ngắt điện, tim đập thình thịch. Sửa lỗi này cần tiền, mà anh không có.

Ngoài nợ nần, hình ảnh Mai cứ ám ảnh anh. Nụ hôn của cô đêm trước, hơi thở nóng rực và cơ thể mềm mại áp sát, khiến anh thao thức. Anh biết mình không đủ sức kháng cự nếu cô tiến xa hơn, nhưng dục vọng phải gác lại. “Tiền trước, mọi thứ khác sau,” anh tự nhủ, nhưng sự thật là anh đang đứng trước ngã ba: hoàn thiện NANO, trả nợ, hay để tất cả sụp đổ.

Sáng hôm sau, Lâm đến trường, cố giữ vẻ bình thường dù đầu óc rối bời. Trong giờ thực hành, anh vô tình làm rơi một vi mạch, khiến cả lớp cười ồ. “Lâm, em sao vậy? Tâm trí để đâu thế?” thầy giáo hỏi, giọng nghiêm khắc. Anh xin lỗi, cúi đầu, nhưng ánh mắt Duy, bạn thân, đầy lo lắng. Sau giờ học, Duy kéo anh ra căng tin: “Mày nói thật đi, chuyện gì đang xảy ra?” Lâm thở dài, kể về nợ nần, nhưng giấu kín NANO. “Tao sẽ xoay được, đừng lo,” anh nói, dù chính mình cũng không tin.

Cơ hội duy nhất là Phong, giám đốc công ty giải trí anh gặp qua Mai. Phong yêu cầu một mẫu thử, nhưng Lâm chưa sẵn sàng. Thiết bị NANO là bí mật anh không thể tiết lộ, và anh chỉ có thể trình bày một ý tưởng giả về hỗ trợ y học. Anh dành cả ngày soạn đề xuất, cẩn thận che giấu sự thật, nhưng biết rằng nếu không có sản phẩm cụ thể, Phong sẽ không đầu tư. “Phải thử nghiệm thành công trước,” anh quyết định, quay lại với chiếc vòng tay.

Đêm đó, Lâm đạt bước đột phá. Sau hàng giờ điều chỉnh, anh đeo vòng tay, kích hoạt remote. Một luồng điện nhẹ chạy qua, và tay anh cử động theo lệnh: giơ lên, xoay tròn, nắm chặt. Đầu óc anh vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể hoàn toàn tuân theo remote. “Thành công rồi!” anh hét, nước mắt trào ra vì kiệt sức và phấn khích. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Điện thoại rung lên – Hùng. “Nhóc, mai là hạn chót. Chuẩn bị đi,” gã gầm gừ trước khi cúp máy.

Lâm run rẩy, nhìn chiếc vòng tay. Ý nghĩ đen tối lướt qua: dùng NANO để lấy tiền nhanh, có lẽ ở bar của Mai, nơi khách VIP sẵn sàng chi lớn. Anh lắc đầu xua đi. “Mình không phải kẻ xấu,” anh tự nhủ, nhưng áp lực khiến anh dao động. Anh nhắn tin cho Mai: “Tối mai tớ đến bar, cần nói chuyện.” Cô trả lời ngay: “Tuyệt! Tớ đợi cậu, sẽ vui lắm!” Tin nhắn kèm một biểu tượng nháy mắt khiến tim anh đập nhanh, nhưng anh cố tập trung vào kế hoạch.

Ngày cuối cùng, Lâm mang đề xuất đến gặp Phong. Văn phòng công ty lộng lẫy, tường kính nhìn ra thành phố sáng rực. Phong xem qua tài liệu, gật gù: “Ý tưởng hay, nhưng tớ cần thấy sản phẩm. Cậu làm được không?” Lâm hít sâu: “Cho tớ một tuần, tớ sẽ mang mẫu thử.” Phong mỉm cười: “Tốt. Đừng làm tớ thất vọng.” Ra khỏi văn phòng, Lâm thở phào, nhưng biết mình đang đánh cược. Nếu thất bại, không chỉ Hùng, mà cả tương lai anh cũng tan biến.

Tối đó, anh đến bar của Mai. Cô đón anh trong chiếc váy lụa tím bó sát, để lộ vai trần và đường cong hoàn hảo. “Cậu đến rồi! Trông căng thẳng thế, để tớ pha cho ly gì mạnh nhé!” cô cười, kéo anh đến quầy. Hơi thở cô thoảng mùi rượu vang, ánh mắt lấp lánh như muốn nuốt chửng anh. Anh từ chối uống, tập trung vào mục tiêu: tìm cách kiếm tiền nhanh mà không lộ NANO. “Mai, tớ đang cần vốn gấp. Cậu biết ai có thể giúp không?” anh hỏi, giọng thấp.

Cô nghiêng đầu, tóc lòa xòa che một bên mắt: “Tiền hả? Bar này đầy người sẵn sàng chi, nhưng cậu định làm gì?” Anh ngập ngừng, không thể nói thật. “Tớ… muốn làm một dự án nhỏ, kiểu trải nghiệm công nghệ.” Mai gật gù: “Nghe thú vị. Để tớ giới thiệu cậu với vài người, nhưng tối nay cứ thư giãn đã!” Cô kéo anh ra sàn nhảy, cơ thể cô lướt qua anh, ngực cọ vào anh qua lớp lụa mỏng. “Cậu lúc nào cũng nghiêm túc, để tớ làm cậu cười nhé,” cô thì thầm, tay lướt xuống hông anh. Anh nuốt nước bọt, cơ thể nóng ran, nhưng cố giữ khoảng cách. “Mai, tớ cần tập trung,” anh nói, giọng khô khốc. Cô cười khẽ: “Tùy cậu, nhưng tớ không bỏ cuộc dễ đâu.”

###

Bình luận

Để lại bình luận