Chương 5

: Bí Mật Động Trời
“Hả? Hệ thống? Tiểu thuyết á?”
Nguyễn Thị Lỵ há hốc mồm, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Nếu không phải chai nước mát lạnh đang cầm trên tay là thật, cô chắc chắn sẽ nghĩ Trần Văn Kiệt bị chấn động não sau vụ tai nạn.
“Suỵt! Bé mồm thôi!” Trần Văn Kiệt bịt miệng cô lại, ánh mắt ranh mãnh nhìn quanh. “Em muốn cả cái đảo này xông vào xâu xé anh à?”
Nguyễn Thị Lỵ gật đầu lia lịa, đôi mắt lấp lánh sự sùng bái. Bạn trai cô, người đàn ông của cô, là “Thiên mệnh chi tử”! Là nhân vật chính trong truyền thuyết! Cô ôm chầm lấy cổ hắn, hôn chùn chụt lên má: “Ông xã muôn năm! Anh giỏi quá đi mất!”
“Được rồi, được rồi. Em đi gọi chị Tịnh vào đây. Nhớ bí mật đấy, đừng để con bé Doanh Doanh biết vội. Dù sao mới quen, lòng người khó đoán.” Trần Văn Kiệt dặn dò, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.
Nguyễn Thị Lỵ hiểu ý ngay. Cô chạy vội ra ngoài, ra hiệu cho Phạm Thị Tịnh. Phạm Thị Tịnh vốn thông minh, thấy thái độ lén lút của em dâu tương lai liền kiếm cớ đi vệ sinh để lẻn vào rừng.
Khi nghe Trần Văn Kiệt và Nguyễn Thị Lỵ trình bày lại mọi chuyện, Phạm Thị Tịnh – nữ tổng tài quyền lực – cũng phải đứng hình mất mấy giây. Nhưng rất nhanh, bản lĩnh của một người làm kinh doanh giúp nàng lấy lại bình tĩnh. Nàng nhìn đống thịt bò khô và nước uống mà Trần Văn Kiệt lôi ra từ hư không, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại đầy toan tính.
“Tiểu Kiệt, chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Trong hoàn cảnh này, một chai nước còn quý hơn cả núi vàng. Nếu bọn họ biết, chúng ta sẽ trở thành mục tiêu săn đuổi của tất cả.” Phạm Thị Tịnh nghiêm giọng cảnh báo.
“Em biết mà chị. Nên em mới chỉ nói cho hai người thôi.”
Ba cái đầu chụm lại bàn bạc. Nguyễn Thị Lỵ bỗng nhiên che miệng cười khúc khích, ánh mắt lúng liếng nhìn Phạm Thị Tịnh rồi lại nhìn Trần Văn Kiệt: “Chị Tịnh này, mấy truyện kiểu này em đọc rồi. Thường thì nam chính sẽ lập hậu cung đấy. Chị nói xem… hòn đảo này có mười mấy cô gái, mà chỉ có vài gã đàn ông… Liệu Kiệt ca có…”
Phạm Thị Tịnh đỏ mặt, cốc nhẹ vào đầu Nguyễn Thị Lỵ: “Con bé này, nói linh tinh gì thế! Chị là chị họ nó đấy!”
“Thì đã sao? Đây là đảo hoang mà! Luật pháp đâu có tới đây được!” Nguyễn Thị Lỵ bĩu môi, nhưng trong lòng cô đã có sự chuẩn bị. Cô yêu Trần Văn Kiệt, và cô đủ thông minh để hiểu rằng, với quyền lực tuyệt đối mà Hệ thống mang lại, Trần Văn Kiệt sớm muộn gì cũng sẽ trở thành “Vua” ở đây. Mà Vua thì đâu chỉ có một người phụ nữ? Thay vì ghen tuông vô ích, chi bằng cô giữ vững vị trí “Chính cung hoàng hậu” của mình.
Trần Văn Kiệt nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình, lòng thầm cảm thán. Một người là bạn gái thanh mai trúc mã, dịu dàng, hiểu chuyện. Một người là chị họ sắc sảo, quyến rũ, thân hình bốc lửa. Ý nghĩ đen tối chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng hắn vội xua đi.
Họ quay lại chỗ cũ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Lê Ngọc Doanh vẫn ngồi đó, ngây thơ không biết gì, ánh mắt trong veo nhìn họ đầy tin tưởng. Trần Văn Kiệt nhìn cô bé, lòng thầm nhủ sẽ bảo vệ cô, nhưng bí mật này tạm thời vẫn phải giấu kín.
Trong khi đó, ở phía bên kia bãi biển, bi kịch bắt đầu nổ ra.
“Con mẹ nó! Tất cả là tại mày! Đòi đi du lịch cho bằng được!”
Nguyễn Hải Phong gầm lên, giáng một cú tát như trời giáng vào mặt vợ mình. Ngô Thị Lệ ngã dúi dụi xuống cát, ôm mặt khóc nức nở. Thân hình đẫy đà của người phụ nữ 36 tuổi run lên bần bật, chiếc váy rách tả tơi không che giấu được làn da trắng nõn đang hằn lên những vết đỏ.
“Bố! Bố làm cái gì thế!” Nguyễn Giai Huyên lao vào che chắn cho mẹ, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn người cha tàn bạo. Cô bé mới 18 tuổi, cơ thể phổng phao, đầy sức sống, mang nét đẹp lai giữa sự ngây thơ và gợi cảm của thiếu nữ mới lớn.
“Mày tránh ra! Tao đánh chết con đàn bà vô dụng này! Đói chết mẹ rồi mà không biết đi kiếm cái gì ăn!” Nguyễn Hải Phong điên cuồng gào thét. Cái nóng và cơn đói đã lột bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ văn minh của gã, để lộ ra bản chất ích kỷ, tàn độc.
Gã nhìn vợ con mình, không còn chút tình thương, chỉ còn sự tính toán của một con thú cùng đường. Trong mắt gã lóe lên một tia dâm tà khi nhìn lướt qua cơ thể nảy nở của con gái ruột. “Ở cái đảo này, đàn bà cũng là một loại tài nguyên…” Ý nghĩ bệnh hoạn ấy nhen nhóm trong đầu gã.
Ngô Thị Lệ, người phụ nữ vốn quen sống trong nhung lụa, giờ đây bàng hoàng nhận ra bộ mặt thật của chồng. Nàng ôm chặt lấy con gái, ánh mắt từ đau khổ chuyển sang căm hận và cảnh giác. Nàng phải bảo vệ con gái mình, bằng mọi giá!
________________

Bình luận

Để lại bình luận