Chương 5

Emily khẽ rên rỉ. Cô từ từ quay đầu lại, đôi mắt cô vẫn còn mơ màng, nhưng đã có một chút ý thức trở lại. Gương mặt cô ửng hồng, đôi môi sưng mọng, và một vệt tinh dịch trắng đục vương trên khóe môi.

“Cảm giác… thật lạ lùng…” Emily lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt. “Tôi cảm thấy… cơ thể mình nhẹ bẫng… và tràn đầy năng lượng.”

Khang mỉm cười. Hắn biết, hiệu quả đã bắt đầu.

`Chủ nhân đã hoàn thành lần đầu tiên. Chúc mừng. Năng lực Thể chất cấp 1 đã được mở khóa. Các kỹ năng con sẽ hiển thị khi chủ nhân tiến hành huấn luyện.` Giọng hệ thống vang lên.

Khang nhếch môi. Mới chỉ là cấp 1. Hắn biết mình còn rất nhiều việc phải làm. Và hắn sẽ không dừng lại cho đến khi Bromley Borough FC trở thành đội bóng vĩ đại nhất thế giới. Hắn sẽ có một đội quân cầu thủ được rèn luyện bằng phương pháp đặc biệt của riêng hắn. Emily Davies chỉ là khởi đầu. Hắn sẽ còn cần rất nhiều “vật thí nghiệm” khác nữa. Hắn vuốt nhẹ mái tóc Emily, nhìn cô gái đang dần chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức.

Hắn đứng dậy, bước vào phòng tắm. Khi hắn quay lại, Emily đã say ngủ. Từng dòng tinh dịch vẫn còn rỉ ra từ âm hộ cô, tạo thành một vệt dài trên ga trải giường. Khang nhìn cảnh tượng đó, một tia chiếm hữu lóe lên trong mắt hắn. Hắn sẽ không quên Emily. Nàng là người đầu tiên. Và cũng là người sẽ luôn được hắn “huấn luyện” đặc biệt. Hắn đã có một khởi đầu. Giờ đây, chỉ còn là vấn đề thời gian. Bromley Borough FC, và Nguyễn Khang, sẽ làm nên lịch sử.

Nguyễn Khang bước ra khỏi phòng tắm, cảm giác sảng khoái lan khắp cơ thể. Hắn nhìn Emily Davies đang say ngủ trên giường, mái tóc nâu óng ả xõa tung trên gối, một vài lọn bết dính vào khuôn mặt ửng hồng. Từng dòng tinh dịch trắng đục vẫn còn rỉ ra từ âm hộ cô, đọng lại thành một vệt dài trên đùi và ga trải giường, ánh lên dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ. Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia chiếm hữu. Nàng đã hoàn toàn bị hắn khuất phục.

`Thật không ngờ, phương pháp huấn luyện này lại hiệu quả đến vậy.` Khang nghĩ thầm. `Sức mạnh của tinh dịch. Hệ thống này thật sự không tầm thường.`

Hắn tiến lại gần giường, khẽ cúi xuống. Mùi hương đặc trưng của Emily, pha lẫn mùi của dục vọng và tinh dịch, vẫn còn vương vấn trong không khí. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, sau đó kéo chăn đắp lên người nàng, che đi những dấu vết của cuộc hoan ái vừa rồi. Emily khẽ cựa mình, rúc sâu vào chăn, khuôn mặt hiện rõ vẻ thỏa mãn. Hắn biết, hiệu quả của “huấn luyện” đã bắt đầu tác động sâu sắc lên cơ thể cô.

Quay về bàn làm việc, Khang đưa ý niệm vào trong tâm trí. Ngay lập tức, một giao diện ảo hiện ra trước mắt hắn, ánh sáng xanh lờ mờ.

“Năng lực Thể chất cấp 1 đã mở khóa. Các kỹ năng con bao gồm: Tốc độ, Sức mạnh, Sức bền, Sức bật, Khéo léo.”

Hắn nhìn chằm chằm vào danh sách. `Thú vị. Đây là những tố chất cơ bản của một cầu thủ. Nhưng làm thế nào để nâng cấp chúng? Và bao nhiêu tinh dịch mới đủ để tăng một cấp độ?`

“Để nâng cấp kỹ năng con, chủ nhân cần truyền đủ lượng tinh dịch vào đối tượng. Mỗi cấp độ yêu cầu một lượng tinh dịch khác nhau, tùy thuộc vào tiềm năng ban đầu và giới hạn của đối tượng. Thông tin chi tiết sẽ hiển thị khi chủ nhân kích hoạt.”

Khang gật gù. `Vậy là mỗi lần mình “huấn luyện” sẽ không chỉ vì khoái cảm, mà còn là một khoản đầu tư cho tương lai.` Hắn nhếch môi, nụ cười phong lưu hiện rõ. `Cuộc chơi này sẽ rất thú vị đây.`

Nghĩ đến tương lai của Bromley Borough FC, Khang biết mình không thể chần chừ. Nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống là tuyển chọn và huấn luyện đội U17/U18. Hắn đã có Emily, một huấn luyện viên thể lực đầy tiềm năng, giờ đây còn được “nâng cấp” bởi hắn. Điều tiếp theo cần làm là tìm những “hạt giống” tốt nhất.

Hắn quyết định sẽ tổ chức một buổi tuyển chọn cầu thủ mở rộng. Không chỉ tìm kiếm những tài năng bóng đá, mà còn những “mục tiêu tiềm năng” khác.

Sáng hôm sau, Khang thức dậy sớm. Emily vẫn còn say ngủ. Hắn không đánh thức cô. Hắn mặc quần áo, xuống bếp chuẩn bị bữa sáng đơn giản. Bà Hudson đã có mặt, đang dọn dẹp phòng khách. Bà nhìn hắn với ánh mắt đầy thắc mắc, nhưng không nói gì. Hắn biết bà quản gia đã thấy Emily qua đêm ở đây. Hắn chỉ mỉm cười, vẻ mặt hoàn toàn bình thản.

Sau bữa sáng, Khang lái xe đến câu lạc bộ. Frank đã có mặt, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ.

“Chào Frank. Ông đã đăng tin tuyển sinh chưa?” Khang hỏi, giọng điệu tràn đầy năng lượng.

Frank ngáp dài. “Tôi đã gửi thông báo đến các trường học và câu lạc bộ nghiệp dư trong vùng. Nhưng tôi không hy vọng nhiều. Chúng ta không có danh tiếng, cũng chẳng có tiền.”

“Đừng lo. Tiềm năng của Bromley Borough FC sẽ sớm lan rộng,” Khang đáp, ánh mắt sáng lên. “Hãy tổ chức buổi tuyển chọn vào cuối tuần này. Chuẩn bị sân tập, dụng cụ, và mời tất cả những ai có thể đến.”

Frank nhìn Khang, vẻ mặt đầy hoài nghi. “Anh nói thật chứ? Anh định tuyển bao nhiêu người? Và anh định trả lương cho họ bằng gì?”

“Tôi sẽ đích thân xem xét từng người. Chúng ta sẽ không cần nhiều tiền lương ban đầu. Cái chúng ta cần là tài năng và khao khát,” Khang nói. “Frank, ông có biết có nữ cầu thủ nào tiềm năng không? Hoặc bất kỳ nữ nhân viên nào trẻ tuổi, nhiệt huyết, có khả năng phát triển trong tương lai?”

Frank nhướn mày. “Nữ cầu thủ ư? Giải đấu của chúng ta chưa có đội nữ. Nhưng nếu anh muốn tuyển, cũng có một vài cô gái trẻ địa phương rất đam mê bóng đá, nhưng họ thường chơi ở các đội nhỏ hơn hoặc chỉ để giải trí. Còn nữ nhân viên… ngoài Emily ra thì chưa có ai có chuyên môn rõ rệt. Đa số là nhân viên hành chính, kế toán… họ đều đã có tuổi rồi.”

Khang gật gù. `Vậy là mình phải tự tìm.` “Hãy đăng thêm một thông báo nữa, tìm kiếm các nữ cầu thủ tiềm năng. Dù chưa có giải đấu, nhưng việc phát triển đội nữ là tầm nhìn dài hạn của tôi.” Hắn nháy mắt. “Biết đâu chúng ta sẽ mở đường cho một giải đấu nữ quy mô lớn hơn trong tương lai.”

Bình luận

Để lại bình luận