Chương 5

: Cám Dỗ Bên Tảng Đá
Sau khoảnh khắc va chạm đầy xấu hổ trên con đường hẹp, Thanh Bình cảm thấy không khí giữa anh và Linh đã thay đổi. Linh không còn nhìn anh như một đồng nghiệp bình thường, mà ánh mắt cô giờ đây lấp lánh sự tò mò, xen lẫn một tia khao khát mà Bình chưa từng thấy trước đây. Anh cố gắng giữ khoảng cách, nhưng mỗi khi Linh đi gần, cơ thể anh lại phản ứng, thứ khổng lồ trong quần jeans thỉnh thoảng cọ sát vào đùi, khiến anh phải điều chỉnh tư thế để che giấu. Bình biết mình đang đứng trước một ngưỡng nguy hiểm, nhưng sâu thẳm, anh không thể phủ nhận sự phấn khích đang trỗi dậy.
Đoàn người tiếp tục leo núi, nhưng không khí trong nhóm đã bớt rộn ràng. Mọi người thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại, chỉ còn Bình là dường như không biết mệt mỏi. Anh bước đi vững chãi, cơ bắp săn chắc căng lên dưới lớp áo thun bó sát, thu hút ánh nhìn từ các đồng nghiệp nữ. Nam, dù vẫn cố tỏ ra thân thiện, không giấu được vẻ khó chịu khi thấy Bình liên tục được chú ý. Nhưng Bình không để tâm, tâm trí anh giờ chỉ xoay quanh Linh và khoảnh khắc cô vô tình chạm vào anh.
Khi cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi bên một con suối, ánh nắng chiều xuyên qua tán cây, tạo thành những mảng sáng lấp lánh trên mặt nước. Linh ngồi xuống một tảng đá, áo thun ướt mồ hôi bám chặt vào cơ thể, lộ ra đường cong gợi cảm. Bình cố không nhìn, nhưng ánh mắt anh cứ bị kéo lại. Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh, và mỉm cười – một nụ cười không còn ngây thơ như trước, mà đầy ám muội. “Bình, cậu ngồi đây đi, đừng đứng xa thế,” cô nói, vỗ nhẹ vào tảng đá bên cạnh.
Bình do dự, nhưng rồi cũng ngồi xuống, giữ khoảng cách vừa đủ. Linh nghiêng người, để tay chạm nhẹ vào tay anh, như thể vô tình. “Cậu thay đổi nhiều thật đấy, Bình,” cô thì thầm, giọng ngọt ngào. “Tớ không ngờ cậu… khỏe thế.” Cô nhấn mạnh từ “khỏe,” ánh mắt lướt xuống phần dưới của anh, khiến Bình nuốt khan, tim đập thình thịch.
“Tớ… chỉ là may mắn thôi,” Bình lúng túng, cố chuyển chủ đề. Nhưng Linh không để anh thoát dễ dàng. Cô đứng dậy, kéo tay anh. “Đi với tớ chút, tớ muốn chụp ảnh ở kia.” Trước khi Bình kịp phản ứng, cô đã kéo anh ra xa nhóm, đến một khu vực khuất sau những tảng đá lớn, nơi không ai nhìn thấy. Bình cảm thấy không ổn, nhưng cơ thể anh lại đi theo cô, như bị một sức hút vô hình dẫn dắt.
Khi chỉ còn hai người, Linh quay lại, ánh mắt cháy bỏng. “Bình, chuyện lúc nãy… tớ không thể quên được,” cô nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm. Bình sững sờ, không biết đáp lại ra sao. “Linh, tớ… tớ xin lỗi, tớ không cố ý…” Anh lắp bắp, nhưng Linh bước tới gần, đặt tay lên ngực anh, cảm nhận cơ bắp săn chắc dưới lớp áo.
“Đừng xin lỗi,” cô thì thầm, ngón tay lướt xuống bụng anh, rồi dừng lại ngay trên dây kéo quần jeans. “Tớ muốn biết… nó thực sự thế nào.” Bình hoảng hốt, muốn lùi lại, nhưng cơ thể anh không nghe lời. Thứ khổng lồ trong quần anh đã bắt đầu cương lên, và Linh, với bản chất dâm đãng, nhận ra ngay. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh dục vọng. “Bình, cậu… không giống người Việt bình thường, đúng không?”
Trước khi Bình kịp phản ứng, Linh quỳ xuống, tay nhanh nhẹn mở khóa quần anh. Bình rên lên, cố giữ cô lại. “Linh, đừng… nhóm ở kia…” Nhưng giọng anh yếu ớt, không đủ sức kháng cự. Linh ngẩng lên, ánh mắt dâm đãng. “Đừng lo, họ không thấy đâu.” Cô kéo quần anh xuống, và khi thứ khổng lồ 27cm, gân guốc và mạnh mẽ hiện ra, cô há hốc miệng, mắt mở to kinh ngạc.
“Trời ơi… Bình…” Linh thì thầm, giọng run rẩy vì phấn khích. Cô đưa tay chạm vào, ngón tay lướt qua từng đường gân, khiến Bình rùng mình. “Nó… lớn quá…” Cô nói, ánh mắt mê mẩn, như thể đang chiêm ngưỡng một kiệt tác. Bình đứng đó, đầu óc quay cuồng, cảm giác khoái lạc lan tỏa khi Linh bắt đầu sục nhẹ, tay cô di chuyển điêu luyện, như thể đã làm điều này hàng trăm lần.
Linh ngẩng lên, mỉm cười dâm đãng. “Tớ phải thử nó.” Cô cúi xuống, môi chạm vào đầu dương vật, lưỡi cô lướt nhẹ, khiến Bình rên lên, đôi chân run rẩy. Linh bắt đầu mút, chậm rãi nhưng đầy kỹ thuật, lưỡi cô xoay tròn, môi cô ôm chặt, tạo ra những âm thanh ướt át đầy kích thích. Bình nắm chặt tảng đá phía sau, cố giữ thăng bằng, cảm giác phê pha chưa từng có bao trùm lấy anh.
“Linh… trời ơi…” Bình rên rỉ, giọng lạc đi vì khoái lạc. Linh càng mút mạnh hơn, đầu cô di chuyển nhanh dần, tay cô hỗ trợ ở phần gốc, sục nhịp nhàng. Cô ngẩng lên một thoáng, ánh mắt dâm đãng khóa chặt vào anh. “Bình, nó ngon quá… tớ không ngờ cậu thế này…” Cô tiếp tục, mút sâu hơn, đến mức Bình cảm thấy cô đang nuốt trọn anh.
Bình không thể chịu nổi nữa. Cảm giác căng tràn dâng lên, và anh rên lớn, cơ thể run rẩy khi đạt đỉnh. Linh không dừng lại, cô mút mạnh hơn, nuốt hết tinh dịch của anh, không để lại một giọt. Cô lau môi, đứng dậy, mỉm cười dâm đãng. “Bình, cậu… là món quà của tớ.”
Bình thở hổn hển, đầu óc vẫn quay cuồng. Anh kéo quần lên, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt Linh vẫn cháy bỏng, như thể cô chưa thỏa mãn. Anh biết mình vừa bước qua một ranh giới, và Linh, với sự dâm dục vừa bộc lộ, đã bị thứ sức mạnh mới của anh mê hoặc.
________________

Bình luận

Để lại bình luận