Chương 5

: Người ta… gọi anh trai

Bích Trân, người vừa mới giải phóng bản âm tinh, bị dương tinh mạnh mẽ tấn công vào âm đạo, khiến cô càng sướng hơn, ngất đi.

Lê Ngọc Minh lần đầu bắn ra, cũng quá sức, thoải mái ngủ quên trên cơ thể hồng hào mềm mại của Bích Trân.

Khi trời sáng, Bích Trân tỉnh dậy trước, nhìn thấy hai người trần truồng, cô xấu hổ đỏ mặt, nhưng chuyện đã xảy ra, cô không còn cách nào khác ngoài đối mặt với sự thật, lay Ngọc Minh tỉnh lại.

Lê Ngọc Minh đang ngủ say thì bị Bích Trân đánh thức, anh lại ngơ ngác ôm lấy Bích Trân, vuốt ve cơ thể mềm mại của cô. Nhìn thấy anh lại làm trò nghịch ngợm, Bích Trân đánh vào vai anh, nói: “Này! Ngọc Minh, đừng làm loạn nữa. Em có chuyện muốn nói với anh. Đừng làm loạn nữa.”

“Ồ! Em yêu, có chuyện gì vậy? Em nói đi, anh đang nghe nè.” Lê Ngọc Minh nói nhưng hai tay không ngừng vuốt ve cơ thể Bích Trân.

Bích Trân buồn bã nói: “Anh Ngọc Minh! Chúng ta đã ngủ chung rồi, anh nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”

Lê Ngọc Minh không cần suy nghĩ nói: “Em yêu! Đương nhiên là kết hôn! Còn có thể nghĩ gì nữa?”

“Hừm! Anh nói thì dễ. Không phải anh không biết bố mẹ em phản đối việc em hẹn hò với anh. Bây giờ anh không có sự nghiệp, cưới lại càng khó hơn.”

“Ồ! Vậy em nói xem, chúng ta nên làm gì đây?”

“Theo em, anh phải nỗ lực để tạo dựng sự nghiệp. Khi sự nghiệp thành công, em sẽ tác động với bố mẹ để có hy vọng cho cuộc hôn nhân của chúng ta.”

“Hừ! Không ngờ bố mẹ em lại là người khinh nghèo, ham giàu. Vì em và vì anh không muốn bị bố mẹ em coi thường nên anh nhất định sẽ cố gắng tạo dựng sự nghiệp.”

“Lê Ngọc Minh, xin lỗi. Thực ra bố mẹ em muốn tốt cho em, họ sợ em lấy một người chồng nghèo khổ, sau này phải sống vất vả. Nhưng em lại lo lắng khi anh có sự nghiệp, anh sẽ bỏ rơi em, không còn yêu em nữa. “

“Ôi! Cục cưng của anh, em đang nói gì thế? Chúng ta đã hẹn hò được năm năm rồi. Mối quan hệ này chưa đủ sâu sắc sao? Anh thực sự rát yêu em. Vì em, dù có chịu đựng khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ cố gắng để tạo dựng một cuộc sống hạnh phúc. Sau khi lập nghiệp, anh có thể thề rằng tình yêu của anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi. Có điều anh lại sợ sau này trái tim em sẽ thay đổi.”

“Ôi! anh Ngọc Minh! Người đều là của anh, làm sao có thể thay lòng? Nhưng vì để trấn an anh, tránh cho anh lo lắng, em có thể thề với trời, nếu như Bích Trân em thay lòng đổi dạ, không còn yêu anh, nhất định sẽ chết không toàn thay, ngồi xe bị xe đụng, anh à, anh có thể yên tâm chưa!”

“Ôi! Em yêu, anh chỉ đùa em thôi mà. Sao em lại thề thốt lớn như vậy? Nghe em thề độc, cũng bày tỏ tình yêu của em dành cho anh sẽ không thay đổi. Anh nhất định sẽ cố gắng, không phụ tình yêu em dành cho anh.”

“Anh à! Chỉ cần anh cố gắng, em sẽ đợi ngày anh thành công, chúng ta sẽ lấy nhau.”

“Anh hiểu mà, cảm ơn em đã tốt với anh như vậy.”

Lê Ngọc Minh rất biết ơn tình yêu Bích Trân dành cho anh, anh ôm chặt cơ thể trắng nõn, mềm mại của Bích Trân, vuốt ve và hôn cô một cách mãnh liệt, khiến trái tim Bích Trân rung động, toàn thân cô lại ngứa ngáy.

Rất nhanh, Lê Ngọc Minh liền đặt Bích Trân nằm nghiêng, đối mặt với mình, anh chèn chân phải của mình xuống dưới chân trái của cô, hơi đẩy lên trên để mở lồn nhỏ của cô ra, ấn con cặc to cứng của mình vào cửa hang.

Quy đầu đầy sức sống áp vào hột le khiến nước dâm của Bích Trân chảy ra dữ dội, thần kinh cô run lên, toàn thân chấn động, họ ôm chặt, môi giao nhau, thân dưới cọ sát, hơi thở dần gấp rút hơn

“Anh à, hôn em đi…”

Sau đó chiếc lưỡi thơm tho liên tục di chuyển trong miệng.

“Anh trai… em ngứa quá…”

Lúc này Lê Ngọc Minh nhìn Bích Trân phát tình, nũng nịu, vốn đã hưng phấn không kiềm chế được nhưng vẫn bình tĩnh trêu chọc Bích Trân như không có chuyện gì xảy ra.

“Em gái của anh, ngứa ở đâu vậy?”

“Hừ… anh trai xấu quá… hừ… em không nói…” Bích Trân cứ rên rỉ như thể bị bệnh.

“Ồ! Em nói anh xấu à, vậy thì anh rút ra!”

Lê Ngọc Minh nói xong, rút con cặc đang trong lồn ra, quay người nằm ngửa nhìn trần nhà.

“Ahhhh… anh… anh ơi… không được đâu… em khó chịu lắm… cảm giác như có con kiến ​​đang bò ở bên trong… ngứa… ahhh… ngứa quá…”

Bích Trân tràn đầy háo hức, cô cắn môi dưới, trông có vẻ đói khát khổ sở, không có chút xấu hổ, vươn đôi tay xinh đẹp ra, nắm lấy con cặc dài bảy tấc, hai cái vú no đủ cọ xát với cơ thể Lê Ngọc Minh.

“Này… ưmmm… anh yêu… cho em… khó chịu quá… ưmmm… hức… ahhhh…” Bích Trân nói đến đây, xấu hổ đến mức không thể tiếp tục.

“Em nói gì? Gọi gì dễ nghe xem nào.”

“Hừ… người ta… gọi anh trai…”

“Không, anh vẫn muốn nghe!”

“Haizzz… anh trai yêu dấu… nhanh lên…”

________________

Bình luận

Để lại bình luận