Chương 5

Hắn dùng xong món đồ chơi liền vứt đi, cô vẫn giữ tư thế quỳ ở đó chậm chạp không nhúc nhích, tàn thuốc còn ở trên lưng như một cái gạt tàn. Trạm Lâu rửa sạch que thịt đẫm máu trong phòng tắm, lúc đi ra, lấy một tấm thẻ từ trong ví ra ném vào mặt cô. Chỉ thấy hắn tùy ý lấy một cái khăn tắm quấn quanh thắt lưng, ngữ khí đầy kiêu ngạo:

“Tôi rất hài lòng, làm bạn gái của tôi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt, tiền không đủ thì nói với tôi, nhớ gọi bất cứ lúc nào.”

Tỉnh Mịch Hà mặt đầy nước mắt, thống khổ, hồng thủy chậm chạp không tiêu tan, nước mắt còn đang đảo quanh, đau đến mức này, cô có ý niệm lùi bước. Đôi mắt Trạm Lâu bỗng nhiên nhíu lại, không rét mà run, túm lấy mái tóc dài của cô kéo lên, tàn thuốc trên lưng lăn xuống đất, ga trải giường cắn trong miệng cô còn chưa phun ra bị kéo lên theo. Hắn cúi đầu xuống, dán vào mặt cô, tiếng hít thở gần trong gang tấc, cảm giác nguy hiểm tăng vọt:

“Bên trong thẻ có 200.000 đô la, mỗi lần anh làm với tôi…tôi sẽ cho cô bằng này tiền, nếu cô dám từ chối làm với tôi.”- Trạm Lâu cười u ám, ngậm một ngụm lên môi phấn đào của cô, Tỉnh Mịch Hà sợ hãi, đem tròng mắt ướt át đảo run rẩy, nghe hắn nói: “Cô dám thử xem, tiểu bức của cô sẽ hận cô một lần.”

Số tiền trong thẻ là số tiền cô không dám mơ đến trước đó, nó gần như có thể đủ chi trả học phí và chi phí sinh hoạt của cô ở Mỹ trong bốn năm.

Ngày hôm sau lấy được tiền, Tỉnh Mịch Hà liền mua toàn bộ sách giáo khoa, người khác mua quyển thứ hai đều phải cân nhắc tính toán, cô nháy mắt liền mua hơn mười quyển mới, vốn là học sinh Trung Quốc trong lớp, không thiếu ánh mắt soi mói hướng vào cô.

Tỉnh Mịch Hà rất hưởng thụ ánh mắt người khác nhìn mình chăm chú, cô đã quên ngày hôm qua phải chịu bao nhiêu đau đớn, sự đau đớn này mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn hơn quan hệ.

Trong ký túc xá, Niếp Nghiên đang nói chuyện điện thoại với bạn trai da trắng của cô ấy, thấy cô đi vào, Niếp Nghiên liền cúp máy, từ trên giường ngồi dậy.

“Cái kia…hôm qua cậu và Trạm Lâu, là lại đi ra ngoài gặp mặt sao? Tớ vừa nghe điện thoại xong quay đầu lại liền phát hiện cậu không còn ở đó, cậu còn một đêm không trở về, là xảy ra chuyện gì? ”

Niếp Nghiên lo lắng quan tâm, Tỉnh Mịch Hà buông cặp sách xuống, sắc mặt bình thản không cho cô một cái nhìn thẳng, ngồi đến trước bàn mở máy tính: “Chúng tớ ở cùng một chỗ.”

“Ai? Với ai?”

Niếp Nghiên đột nhiên kích động:

“Trạm Lâu? Cậu đi với anh ta à? Không, phải không! Mịch Hà mị lực của cậu cũng quá lớn! Vậy mà thực sự đưa được anh ta vào tròng, chúa ơi!” – Phản ứng của cô quá kịch liệt, Tỉnh Mịch Hà bị nhiệt tình của cô làm bất ngờ không kịp đề phòng, nếu Niếp Nghiên biểu hiện ra bộ dáng ghen tị với cô, nói không chừng cô có thể vui vẻ, dù sao Trạm Lâu so với bạn trai da trắng kia của cô không hề kém cạnh, thậm chí còn tốt hơn.

“Cũng cảm ơn cậu đã đồng ý giới thiệu bạn trai cho tớ, tớ mời cậu ăn cơm đi.”

Tỉnh Mịch Hà giả vờ thản nhiên, nói đi cũng phải nói lại chính xác nên là cảm ơn cô ấy, bằng không cô làm sao có thể trong một đêm liền có nhiều tiền như vậy, giải quyết được vấn đề ngân sách trống rỗng.

“Không cần…không cần! Mịch Hà, cậu nói với tớ, tối hôm qua hai người đi làm gì? Hẹn hò, hay là trực tiếp…? ”

Niếp Nghiên so sánh với thủ thế OK, đem một ngón trỏ xuyên qua, hận không thể nằm sấp đến khuôn mặt cô dò xét đến tột cùng.

Tỉnh Mịch Hà nghiêng đầu, giả vờ bình tĩnh câu tóc ra sau tai:

“Không có.”

“A… Vậy hắn thật đúng là… đối với cậu nhất kiến chung tình, rõ ràng ở trước mặt tớ nói đối với cậu không chút hứng thú, mà mới nửa ngày hai người liền xác nhận quan hệ, cũng nhanh quá đi, cậu rốt cuộc dùng chiêu gì để câu được con cá lớn đó vậy.”

Bình luận

Để lại bình luận