Chương 5

Cơm xong Cường cứt chạy huỳnh huỵch lên gác rồi nói mình:

– Đi thôi.

– Ờ.

– À để tao kiểm tra lại cái thiệp xem còn kêu không đã.

Cường cứt cầm tấm thiệp rồi mở ra. Nhạc bài hép pi bớt đây tu diu kêu réo rắt. Bố thằng Cường đi ngang qua tầng hai chắc nghe thấy nên thò đầu vào trêu hai thằng bọn mình:

– Hai thằng chúng mày tặng cái N – Anh cái gì mà nghe cứ như tiếng còi lùi xe của mấy thằng xe ben chở cát ngoài bãi thế hả?

Cường cứt quay ra bảo bố nó:

– Bố chả hiểu gì về hạt nhân mà cứ thích nói chuyện.

Nghe vậy bố thằng Cường vào hẳn phòng và nói thêm:

– Đưa tao xem nào.

Cầm tấm thiệp bố thằng Cường lại mở ra, nhạc lại réo rắt vang lên. Cường cứt thấy thế nói:

– Thôi bố đưa đây cho con không có hết bin.

– Tao tưởng thế nào. Quả bin bé như cái mắt muỗi thế này à? Thế này thì con N – Anh nó mở ra 3 lần là hết bin. Sao hai thằng không mua thêm cái ắc quy mà tặng nó luôn, dùng cho lâu.

Nói xong bố Cường cứt đi lên trần ngồi hóng mát và không quên dặn hai thằng mình nhớ mang bọc quà mà bạn chị gái thằng Cường gửi cho em N – Anh sang luôn.

– Mày cầm bọc quà của ông kia đi. (Mình bảo thằng Cường)

– Kệ. Để đấy, nó thích thì phi về vác sang mà tặng. Tội đéo gì.

– Thôi, cầm đi.

– Dm, còn lâu. Mày thích thì đi mà cầm.

Hai thằng đùn đẩy nhau một lúc nó nhất quyết không chịu cầm. Cuối cùng mình đàng phải cầm đi. Chính xác là vác chứ không phải là cầm. Nói thật, mình thì mình chẳng ngại cái gì. Chỉ sợ ra ngõ dân làng nhìn thấy lại tưởng quà của mình rồi nghĩ thằng này mới ra ngoài được mấy ngày đã đú đởn chơi trội nọ kia… nói ra nói vào thì ngại lắm.

Sang nhà em N – Anh may sao không có bố mẹ em nhà. Hai thằng để hai bọc quà xuống cái đoản nhà em rồi ngồi vào bàn nghếch mắt lên xem tivi. Nhìn thấy mình và Cường cứt thằng bọc to, thằng bọc nhỏ chắc em N – Anh cũng không khỏi ngạc nhiên. Mặt đỏ như gấc và có phần ngượng ngịu, N – Anh rót nước cho hai thằng rồi quay sang nhìn bọc quà và hỏi:

– Anh Cường ơi… nay là ngày gì mà…

Cường cứt ngồi cạnh mình lấy ngón tay cái dí vào đùi mình ra điều bảo mình “phát biểu đê” rồi quay sang nhìn mình (hồi hộp) chờ đợi. Lúc đó, nói thật mình cũng luống cuống và mất bình tĩnh lắm nhưng rồi cuối cùng cũng nói được cái câu đơn giản nhất.

– À… à… à… Chúc mừng sinh nhật N – Anh nhé.

– Thứ 4 tuần sau mới là sn em mà.

– Hôm đấy… bọn anh không về được.

Em hơi bối rối nhưng đôi mắt lấp láy của em đã để lộ chút niềm vui ra ngoài. Chắc em nghĩ cái bọc to… hết cỡ kia là của mình. Còn hai thằng mình sau đó lại ngồi lù lù một đống xem tivi mà chả nói chả rằng gì. Cường cứt thì tính nó là như thế, it nói, thích xem vô tuyến (bất kể là chương trình gì). Còn mình thì vì ngại nên chả dám nói gì và cũng hồi hộp nữa nên gần như là bị á khẩu.

Ngồi thêm một lúc thì bố mẹ em về nên mình và thằng Cường cũng chào ra về luôn vì thật sự là khi đó thấy “ngại ngại sao ấy”. Nhớ mãi thời ngu ngơ…

Về nhà lên trần hai thằng ngồi đoán già đoán non xem trong hộp quà to vật vã của cha kia là cái gì. Dm… Có hai thằng với nhau không hiểu sao suy nghĩ của mình nó lại thoáng và thông suốt đến vậy. Cái gì cũng nghĩ ra được. Cái gì cũng dám nói, chỉ tiếc rằng thằng Cường nó lại không phải đối tượng của mình. Cuộc đời… nghịch lý thế đó.

Bình luận

Để lại bình luận