Chương 5

Liễu Nhị Long lão sư gật đầu mỉm cười

-Rất tốt! Hôm nay buổi học kết thúc! Ngươi tối nay hãy về ký túc trong trường nghỉ ngơi. Phòng của ngươi đã được đánh số và tên bên ngoài, chuẩn bị cẩn thận, ngươi không cần lo lắng.

Ta chắp tay!

Vậy xin phép từ biệt sư phụ! Đệ tử về nghỉ trước ạ!

Liễu Nhị Long lão sư gật đầu nhìn bóng ta ngày càng xa dần. Lúc này một bóng hình tiến đến phía Liễu Nhị Long lão sư. Đó là Ngọc Tiểu Cương. Liễu Nhị Long lão sư nép vào lòng của Ngọc Tiểu Cương mà nói

-Thế nào? Chồng yêu! Nhìn thấy cả rồi chứ?

Ngọc Tiểu Cương gật đầu mà nói

-Ta đã quan sát được một chút rồi! Có lẽ tiểu tử Thần Tử này có điều giấu giếm chúng ta. Tiểu tử này thân phận kỳ lạ, không điều tra ra được hành tung từ đâu đến, giống như hư không xuất hiện, thật đáng lo ngại.

Liễu Nhị Long lão sư mỉm cười mà nép vào lòng của Ngọc Tiểu Cương mà nói

-Ha ha! Các người cũng chỉ là khéo lo mà thôi! Theo như ta thấy đây chỉ là một cậu bé đang lớn! Không có gì đáng lo cả! Ngày mai ta sẽ đánh đòn nó thêm thật nhiều để cho mọi người xem! Ha ha ha ha!

Ta về trong phòng, đưa tay lên trán thương cho số phận hẩm hiu của cuộc đời. Có kỹ năng thôi miên mà yếu quá không sử dụng được để bị người ta hành hạ như thế này đây!

Lại giống như mà nghe thấy nụ cười đáng sợ nào đến nỗi hắt xì chảy cả nước mắt.

Ta hỏi hệ thống

-Hệ thống à? Có cách nào để có thể mạnh lên nhanh hơn để thôi miên nàng ta không?

Âm thanh hệ thống hồ hởi mà đáp

-Ký chủ quên rồi sao? Chúng ta chính là dâm dục hệ thống. Chỉ cần ký chủ chịu khó địt thì chúng ta càng khỏe. Càng địt càng khỏe thôi kí chủ!

Ta buồn rầu đưa tay lên trán mà thở dài

-Nhưng mà…muốn địt thì phải mạnh mà muốn mạnh lại cần địt thì biết phải làm sao?

Đang trong lúc ta đang đắn đo suy nghĩ thì một bóng người tiến đến phòng của ta. Đó chính là Ngọc Tiểu Cương. Người này chính là chồng của Liễu Nhị Long lão sư. Chỉ thấy Ngọc Tiểu Cương đứng ở cửa phòng rồi gọi ta nói

-Thần Tử à! Ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi!

Nói rồi Ngọc Tiểu Cương bước vào phòng của ta trầm giọng nói

-Thần Tử à! Ta biết ngươi đang giấu giếm chúng ta một bí mật. Nếu như ta không nhầm thì ngươi cũng giống như Đường Tam, ngươi có song sinh võ hồn đúng chứ? Vì sao chuyện này ngươi không nói ra? Có phải ngươi cũng giống như Đường Tam có thân thế bí mật liên quan đến võ hồn thứ hai này không? Nói cho ta biết ngươi là ai?

Ta trầm mặc một chút rồi nhìn Ngọc Tiểu Cương mà nói

-Ngài quả không hổ danh là lão sư có kiến thức uyên bác của học viện. Đúng vậy…ta cũng giống như Đường Tam sở hữu song sinh võ hồn. Còn về thân thế của ta, ta nghĩ Ngọc Tiểu Cương lão sư chỉ cần nhìn qua võ hồn của ta có lẽ sẽ biết về lai lịch gia tộc của ta đấy!

Ngọc Tiểu Cương nhìn về phía ta tỏ ra ngạc nhiên cùng tò mò

-Ồ! Vậy ư? Cho ta xem thử võ hồn của ngươi!

Ta đưa tay trái lên, võ hồn Thôi Miên Tinh cầu xuất hiện, một luồng sáng phóng đến đi qua cơ thể của Ngọc Tiểu Cương lão sư

-Hồn kỹ thứ nhất thôi miên phát động thành công. Ký chủ đã thành công khống chế Ngọc Tiểu Cương lão sư của học viện.

Ta thở dài.

-Ngọc Tiểu Cương lão sư này là lão sư chỉ giỏi về lý luận, bản thân lực chiến không mạnh, cấp độ hồn sư mới lên được ba mươi. Còn yếu hơn cả cái đám học sinh quái vật ở trong học viện. Ta có thể khống chế được một đối tượng yếu như thế này là rất bình thường.

Bất chợt trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ

-Không phải Ngọc Tiểu Cương này chính là chồng của Liễu Nhị Long lão sư hay sao? Ta tại sao lại không lợi dụng hắn giúp ta chơi vợ mình chứ…?

Khóe miệng của ta nhếch lên. Trong đầu đã nghĩ ra một ý tưởng vô cùng táo bạo và cũng vô cùng kích thích rồi tiến về phía Ngọc Tiểu Cương đang đứng chờ đợi mệnh lệnh của ta, ánh mắt vô hồn mà cười lớn

-Ha ha ha ha! Ngọc Tiểu Cương à! Ai bảo lão sư ngài thông minh quá làm gì để bây giờ bị thông minh hại, ta sẽ điều khiển ngài để người giúp ta chơi vợ của ngài! Ha ha ha ha!

Một lúc sau Ngọc Tiểu Cương tỉnh dậy, lắc lắc cái đầu rồi nhìn về phía ta mà nhíu mày nói

-Thần Tử à! Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao…ta có cảm giác mình vừa bị đứng lại một chút rồi không nhớ rằng mình định nói gì nữa?

Ta cười nói

-Ngọc Tiểu Cương lão sư quên rồi sao? Người đến đây để tâm sự với ta về chuyện thầm kín khó nói?

Ngọc Tiểu Cương nghiêng đầu, giống như cố gắng nhớ ra nhưng không thể nhưng cảm thấy những lời ta nói là đúng, không có gì đáng để nghi ngờ, sau đó ngại ngùng mà gãi đầu hướng về phía ta nói

-Ta…đúng là có ý này…nhưng ta không biết mình muốn nói gì rồi!

Bình luận

Để lại bình luận