Chương 5

: Bí Mật Dưới Ánh Trăng

Trần Thanh Long bước về nhà, lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn. Niềm vui vì đạt Tiên Thiên Hồn Lực cấp 7 xen lẫn sự bối rối về Vũ Hồn kép của mình. Vũ Hồn Bào Tử nghe có vẻ tiềm năng, nhưng Vũ Hồn Dương Vật? Cậu chưa từng đọc bất kỳ cuốn tiểu thuyết Đấu La Đại Lục nào nhắc đến thứ kỳ quái như vậy. Mỗi bước chân trên con đường đất đỏ dẫn về ngôi nhà gỗ quen thuộc đều khiến cậu suy nghĩ, cố gắng lý giải điều gì đang xảy ra với cơ thể mình.

Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt khi Long đẩy ra. Bên trong, dì Mẫn đang ngồi trên chiếc ghế cũ, tay cầm bình rượu quen thuộc, nhưng ánh mắt bà sắc bén hơn thường lệ, như thể đang chờ đợi điều gì. Long chưa kịp mở miệng báo tin thì bà đã đứng bật dậy, lao đến trước mặt cậu nhanh như một cơn gió. “Nói đi, thằng nhóc! Vũ Hồn của mày là gì? Tiên Thiên Hồn Lực bao nhiêu?” Giọng bà gấp gáp, xen chút kích động hiếm thấy.

Long giật mình, lùi lại một bước. “Dạ… Vũ Hồn của con là Bào Tử, Tiên Thiên Hồn Lực cấp 7,” cậu đáp, cố giữ giọng bình tĩnh. Nhưng ngay lúc ấy, một luồng năng lượng kỳ lạ trỗi dậy trong cơ thể cậu, không kiểm soát được. Vũ Hồn Bào Tử, như lời người Hồn Sư ở đền thờ nói, còn yếu và dễ bị che lấp. Thay vào đó, Vũ Hồn thứ hai – Dương Vật – bất ngờ kích hoạt. Long cảm nhận một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng, xuống vùng hạ thân. Cậu cúi đầu, mặt nóng bừng khi nhận ra “thằng nhỏ” của mình hơi cương lên, căng tức dưới lớp quần vải thô.

Dì Mẫn đứng sững, đôi mắt nheo lại quan sát cậu từ đầu đến chân. Rồi, bất ngờ, môi bà cong lên thành một nụ cười bí ẩn, pha chút dâm đãng khiến Long rùng mình. “Hô… Bào Tử, hả? Cấp 7 không tệ đâu,” bà nói, giọng trầm xuống, như thể đang che giấu điều gì. Bà tiến lại gần, hơi thở nồng mùi rượu phả vào mặt Long. “Nhưng ta thấy… mày còn giấu cái gì đó, đúng không?” Bà đưa tay, như định chạm vào vai cậu, nhưng rồi dừng lại, chỉ cười khẽ. “Thôi được, chăm chỉ luyện tập đi. Ta sẽ bồi dưỡng mày thành Hồn Sư tốt, không để phí cái tiềm năng này.”

Long đứng ngây ra, không hiểu ý bà. Dì Mẫn chưa bao giờ quan tâm cậu đến thế, vậy mà giờ đây bà lại nói những lời đầy ẩn ý. Trước khi cậu kịp hỏi, bà quay lưng, bước ra khỏi nhà, để lại một luồng gió lạnh lùa qua khe cửa. Long ngồi phịch xuống ghế, cố trấn tĩnh. Cảm giác cương cứng đã dịu đi, nhưng sự bối rối trong lòng thì không. “Bà ấy biết gì sao?” cậu tự hỏi, tay vô thức sờ lên ngực, nơi luồng năng lượng kỳ lạ vẫn âm ỉ.

Tối hôm đó, dì Mẫn trở về với một túi đồ lớn trên tay, điều chưa từng có trong suốt những năm Long sống cùng bà. Bà đặt túi xuống bàn, giọng ra lệnh: “Lại đây, mở ra xem.” Long tò mò bước tới, mở túi. Bên trong là những thứ cậu chỉ dám mơ: một miếng thịt bò tươi, vài quả trứng gà, một ít cá khô, và cả một lọ mật ong nhỏ. “Ăn uống cho tử tế,” dì Mẫn nói, không nhìn cậu. “Muốn thành Hồn Sư, cơ thể phải khỏe. Từ giờ, ta sẽ lo cho mày nhiều hơn.”

Long gật đầu, cảm giác vừa biết ơn vừa nghi ngờ. Bà ta thay đổi quá nhanh, như thể cái nụ cười dâm đãng ban chiều đã đánh thức một con người khác trong dì Mẫn. Đêm đó, cậu ăn một bữa ngon nhất từ khi xuyên đến đây: cháo nấu với thịt bò, thêm một quả trứng luộc. Vị ngọt của thịt hòa quyện với mùi thơm của gạo khiến cậu gần như quên đi những lo lắng. Nhưng khi nằm trên chiếc giường gỗ, nhìn ánh trăng lọt qua khe tường, Long không khỏi nghĩ về Vũ Hồn của mình. “Bào Tử có thể làm gì? Còn cái kia… sao nó lại xuất hiện?”

Sáng hôm sau, Long tiếp tục thói quen rèn luyện. Cậu chạy bộ quanh ngọn đồi nhỏ, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể dường như tăng lên sau bữa ăn bổ dưỡng. Nhưng mỗi lần cố tập trung vào Vũ Hồn, cậu lại cảm thấy luồng năng lượng từ Vũ Hồn Dương Vật trỗi dậy, khiến hạ thân nóng ran. “Không được,” Long lẩm bẩm, cắn răng ép mình tập trung vào Bào Tử. Cậu ngồi xếp bằng trên một tảng đá, nhắm mắt, cố hình dung những hạt bào tử lấp lánh như khi thức tỉnh. Một cảm giác mát lạnh lan tỏa, và trước mắt cậu, vài hạt bụi nhỏ li ti xuất hiện, bay lượn trong không khí trước khi tan biến.

“Vẫn còn yếu,” Long thở dài, nhưng không nản. Cậu biết Vũ Hồn cần thời gian để phát triển, đặc biệt khi cậu chưa có Hồn Hoàn. Buổi chiều, cậu đến nhà ông lão Trần, mang theo một ít cá khô từ “kho báu” của dì Mẫn. “Ông ơi, Vũ Hồn Bào Tử có thể làm gì ạ?” cậu hỏi, giọng đầy hy vọng.

Ông lão vuốt râu, ngẫm nghĩ. “Bào Tử là Vũ Hồn hiếm, thường liên quan đến điều khiển môi trường hoặc gây ảnh hưởng lên đối thủ. Nếu mạnh, nó có thể tạo độc, gây mê, thậm chí thao túng tâm trí. Nhưng cháu cần Hồn Hoàn phù hợp để khai phá tiềm năng.” Long gật gù, ghi nhớ từng lời. Cậu không dám nhắc đến Vũ Hồn thứ hai, sợ ông lão sẽ sốc.

Tối đó, khi trở về, Long bất ngờ thấy dì Mẫn đang nấu ăn – một cảnh tượng hiếm như sao giữa ban ngày. Mùi thịt hầm thơm lừng xộc vào mũi, khiến bụng cậu réo lên. “Ngồi xuống,” bà ra lệnh, đặt trước mặt cậu một bát thịt hầm với khoai lang. Long ăn ngấu nghiến, nhưng không thể không để ý ánh mắt dì Mẫn. Bà nhìn cậu, không phải với vẻ gắt gỏng thường ngày, mà với một sự tò mò kỳ lạ, như thể đang đánh giá một báu vật.

Sau bữa ăn, dì Mẫn bất ngờ nói: “Từ mai, ta sẽ dạy mày vài chiêu. Không phải Hồn Kỹ, nhưng là cách dùng cơ thể để chiến đấu. Hồn Sư không chỉ dựa vào Vũ Hồn.” Long ngạc nhiên, nhưng gật đầu ngay. Cậu không biết dì Mẫn đang nghĩอะไร, nhưng cơ hội học hỏi là không thể bỏ qua.

Đêm khuya, khi ánh trăng chiếu sáng căn phòng, Long nằm trên giường, cảm nhận cơ thể ấm nóng lạ thường. Vũ Hồn Dương Vật lại trỗi dậy, khiến cậu đỏ mặt, tay vô thức chạm xuống dưới. Một luồng khoái cảm chạy qua, khiến cậu giật mình ngồi dậy. “Không được, mình phải kiểm soát nó,” cậu tự nhủ, hít sâu để trấn tĩnh. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết bí mật này sẽ sớm dẫn cậu đến những ngã rẽ không ngờ.

Bình luận

Để lại bình luận