Chương 5

“Gã Đức thò tay ra sau vỗ bốp vào mông vợ tôi 1 cái”, tưởng rằng vợ tôi sẽ cho gã một cái tát vì hành vi thiếu văn minh đó thì thật bất ngờ ngoài dự đoán của tôi. Vợ tôi dướn người lên vì giật mình và nói.

“Ái, Sếp hư quá đi mất, không sợ sếp bà nhìn thấy à”, sau đó cười khúc khích. Xây xẩm mặt mày lúc đó tôi thấy trời đất quay cuồng, cộng thêm sự bực tức sẵn có tôi xông vào đấm cho gã đó một quả như trời giáng vào mặt gã Đức rú lên ngã lăn xuống đất. Tôi định xông vào đạp tiếp thì mấy người gần đó chạy lại kéo tôi ra nếu không tôi đã cho gã đó thêm mấy đạp. Trong lúc tôi đang tức giận như vậy vợ tôi quay sang tôi và hét.

“Anh điên à” nói rồi cô ấy chạy thẳng ra cửa Tự nhiên lúc đó tôi đứng như trời trồng vì không hiểu sao vợ tôi lại dám hét lên với tôi như vậy sau đó, tôi liên đuổi theo vợ. Tìm thấy vợ tôi ở chỗ gửi xe tôi chưa kịp nói gì thì vợ tôi đã tỏ ra cực kỳ kích động, khóc ầm lên.

“Anh thật vô văn hóa… cư xử như bọn đầu đường xó chợ… hu hu… em thật xấu hổ vì anh…”

Tôi định hỏi vợ tôi sao lại để cho gã Đức vỗ mông như vậy nhưng trước thái độ hết sức kích động của vợ tôi lại nói “Anh xin lỗi…”

Một lúc lâu sau tôi mới bảo được vợ tôi lên xe về nhà, trên suốt quãng đường về vợ tôi không thèm nói một câu nào và vừa về đến nhà vợ tôi ôm mặt khóc nức nờ và trèo lên giường quay mặt vào trong. Một lúc lâu sau khi vợ tôi hết thút thít tôi tìm cách dỗ dành thì vợ quay sang nói “Em không ngờ anh lại cư xử như vậy”.

“Anh xin lỗi lúc đó anh quá bực mình khi thấy hắn vỗ mông em”.

“Anh bị sao thế, anh ý chỉ đùa 1 cái vậy mà anh đã đánh anh ấy tóe cả máu mũi, anh ghen tuông thái quá, anh phụ hết cả công em nói tốt về anh trước mặt anh ấy”.

“Anh làm thế hơi quá, nhưng mà lẽ ra em phải tỏ thái độ trước hành vi đấy của thằng Đức”.

“Tỏ thái độ à, nếu không phải vì thái độ sĩ diện của anh không chịu phục tùng sếp thì có lẽ em đã không phải hạ mình nói chuyện với hắn, để hắn đùa cợt em, anh đã không biết lỗi, không biết thương vợ lại còn trách móc em à… hu hu”. Nói đến đây vợ tôi lại khóc rống lên làm tôi cảm thấy rất phân vân, lo lắng không biết dỗ dành thế nào nữa. Cuối cùng tôi đành hạ giọng.

“Thôi cho anh xin lỗi”.

“Xin lỗi à, anh đánh người ta, bây giờ xin lỗi kiểu gì”.

“Mai khi đi làm anh sẽ xin lỗi nó”.

“Chỉ sợ đến mai anh đã phải nhận quyết định kỷ luật rồi” vợ tôi lại thút thít.

“Thế vậy phải làm sao?”

“Phải xin lỗi ngay…” rồi vợ tôi tiếp.

“… nhưng mà anh thì biết xin lỗi gì, bây giờ mà nghe giọng anh thì anh ý càng cáu” Nói rồi vợ tôi vớ lấy điện thoại di động bấm gọi, tôi liền hỏi.

“Em gọi cho ai đấy” vợ tôi không trả lời chỉ chăm chú nghe điện thoại.

“A lô, anh Đức ạ”…

“Em rất xin lỗi”…

“Việc này… anh Bắc nhà em mất trí rồi”… vừa cầm điện thoại vợ tôi vừa đi ra ngoài và đóng cửa lại, tôi định đi theo thì vợ tôi xua tay. Tôi đành ngồi trong phòng đợi và nghĩ sao cô ấy có số của gã Đức chắc lúc ở bữa tiệc vợ tôi đã hỏi số hắn. Một lúc sau vợ tôi quay vào bảo.

“Anh ấy hơi nguôi rồi, mai anh phải đến xin lỗi anh ý trước mặt tất cả mọi người, anh có làm được không”.

“Được rồi” tôi ngập ngừng.

“Anh hứa với em chứ, anh sẽ gạt cái sĩ diện vớ vẩn của anh sang một bên chứ?”

‘Ừ’ tôi thở dài.

Hôm sau đến công ty gã Đức gọi tôi vào phòng chìa cho tôi một quyết định kỷ luật, theo đó tôi sẽ bị cắt toàn bộ thưởng trong 3 tháng tới, Tôi như đứng chết chân tại chỗ không biết mở lời thế nào đành cầm tờ giấy lủi thủi về chỗ. Tối hôm đó vừa về đến nhà vợ tôi đã hỏi tôi đã xin lỗi chưa, không biết nói thế nào tôi chìa tờ giấy kỷ luật ra, vơ tôi liền lu loa lên “anh lại thế rồi có mỗi việc xin lỗi thôi cũng không làm được… sao tôi lại khổ thế này chứ… hu hu”.

Bình luận

Để lại bình luận