Chương 5

Sau ba tháng, khang chỉ dạy lý thuyết cùng thủ pháp thôi miên cho Tuấn Kiệt và còn nói nó phải quay video lại gửi cho hắn ta xem. Đối với một người có thành tích học tập tốt như Tuấn Kiệt thì việc này không quá khó khăn, chỉ là chưa có thời điểm để thực hành được thôi.
Khang từ video mà bắt đầu phân tích cho Tuấn Kiệt làm sao có thể thôi miên mẹ nó nhanh hơn, đầu tiên là phải để mẹ nó có một ấn tượng đặc biệt với nó như là áy náy, căm tức hoặc là cảm kích, chỉ là trong đầu khi nghĩ tới nó đều phóng lớn lên, để có thể lợi dụng điểm này mà tiến hành thôi miên.
Khang chỉ cho nó cách tạo ra sự mâu thuẫn giữa con và mẹ, như là chờ mẹ nó có việc buồn không vui thì hãy ản ủi thuận lợi ghi lại ấn tượng với mẹ.
Nhưng Tuấn Kiệt đã có tính toán của bản thân, nó không có nói cho khang biết mọi chuyện, vì thế việc này nó muốn tự bản thân mình hoàn thành.
Tuấn Kiệt bắt đầu hành động, bước vào lớp mười, nó cố ý học yếu đi, trường học thấy thành tích học tập của nó không thể không mời cha mẹ của nó lên nói ra vấn đề, nhiều lần về sau, cha của nó rất là tức giận, mỗi một lần hiệu trưởng mời cha nó lên phải đi rất là xa, cha của nó không thể tin được một người học rất là giỏi ở cấp 2 lại sa sút ở cấp 3 đến tình trạng như thế này. Vì thế cha với nó có một buổi nói chuyện riêng, khi đó nó khóc thóc than lên rằng tụi bạn ai cũng có cha mẹ bên cạnh, nhưng chỉ có mình nó mỗi lần bị bắt nạt thì không có ai ở bên, nghe thấy vậy cha nó thở dài, mẹ nó ở bên không ngừng khóc, vì thế để cho nó có thể học tập tốt lên nên mẹ nó ở lại sống với nó, mà ông ấy thì tiếp tục dìng việc làm ăn của mình.
Mẹ con nó thuê một ngôi nhà gần trường, mà Tuấn Kiệt thì âm thầm làm ra chuẩn bị, mẹ của nó kiến thức không có cao, là một người phụ nữ thật thà hiền dịu, nghe Tuấn Kiệt khóc mà kể, Xuân Mai nhiều lần nhớ lại luôn ứa nước mắt mà khóc.
Cùng Tuấn Kiệt ở cùng một thời gian, nàng cố gắng để mình trở thành một người mẹ tốt, ngày ngày làm đủ loại đồ ăn ngon khác nhau cho nó, thường xuyên ân cần hỏi thăm nó, nhưng nàng không có nghĩ đến là con của mình không có quan tâm cảm kích mà ngược lại đang tính toán kế hoặc thôi miên mình.
Cả ngày cuối tuần Xuân Mai bận rộn liên tục, ngồi xuống ghế trên sân thượng nghỉ ngơi, Tuấn Kiệt nhìn thấy mẹ mình mệt mỏi, thì biết là cơ hộ của mình tới rồi.
“Mẹ, mẹ đang mệt sao, con giúp mẹ mát xa một chút nha”
Nói xong Tuấn Kiệt đi đến phía sau Xuân Mai, hai tay đặt lên trên vai của mẹ mình, nhẹ nhàng ấn nhè nhè.
“À không cần, con mau đi học đi, việc học quan trọng hơn”
Xuân Mai xoay người lại cản Tuấn Kiệt.
“Không sao mẹ đừng lo, gần đây bọn con học rất căng thẳng, nên thầy dì có chỉ một cách để làm giảm bớt căng thẳng mệt mỏi, mẹ có muốn thử không”
Tuấn Kiệt xoay người ngồi xuống kế bên Xuân Mai từ từ mà nói.
“Cách gì”
Xuân Mai rất kinh ngạc nhìn Tuấn Kiệt.
“Mẹ chờ con một chút”
Nói xong nó chạy vào trong phòng, từ trong tủ lấy ra một quả cầu kim loại trong suốt.
“Mẹ, đi vào đây” nó đem mẹ nó kéo vào trong phòng
“Mẹ nằm xuống đi, dựa đầu vào chỗ này”
Nói xong nó cầm lấy gối kê cao lên chỗ đầu giường, để cho Xuân Mai nằm xuống, xong đi đóng của phòng lại, vặn đèn nhỏ lại.
“Đây chẳng lẽ là kêu mẹ đi ngủ sao, cái này là cách nghỉ ngơi đó hả”
Xuân Mai hơi khó hiểu nhìn con mình.
“Không phải, mẹ chờ một chút”
Tuấn Kiệt ngồi kế bên người mẹ mình, bắt đầu mát xa cho mẹ mình. Nó đang chờ hương huân chậm rãi phát tán, chờ một lát sau, nhìn thấy mẹ đã nhắm mắt lại bắt đầu hưởng thụ thư giãn.
Liền lập tức cầm lấy quả cầu đã chuẩn bị trước đó

Bình luận

Để lại bình luận