Chương 5

: Mẹ ngượng đỏ mặt vì bị nhìn trộm
Tui đứng đó, tim đập thình thịch, nhìn cảnh mẹ tui – cô Liễu Thanh Hương – đang ngồi xổm lau nhà, cặp mông tròn lẳn phô ra hết trước mặt thằng Trương Quốc Cường. Cái quần lót hồng phấn mỏng dính chỉ che được cái khe mông, lộ gần hết hai bờ mông trắng muốt, mịn màng, làm tui muốn khô cả cổ. Mà tệ hơn, cái quần đó còn bị kéo căng, để lộ rõ đường nét hai mép lồn đầy đặn, hơi lõm ở giữa, đúng kiểu “lồn tiêu hồn” mà đám con trai trong trường hay rêu rao. Tui đứng chết lặng, vừa ngượng vừa lo, còn thằng Cường thì mắt sáng rực, há hốc mồm như muốn nuốt chửng mẹ tui. Tui biết ngay, cái thằng dâm dê này chắc chắn đang tưởng tượng đủ thứ bậy bạ trong đầu.
Bình thường ở nhà, mẹ tui thoải mái lắm, chẳng bao giờ phòng bị tui. Mẹ yêu chiều tui như thằng nhóc con, nên ăn mặc cũng xuề xòa. Mùa hè, mẹ thường mặc áo thun mỏng nhẹ, bên dưới chỉ quấn cái quần soóc ngắn cũn cỡn, có khi còn chỉ mặc mỗi cái quần lót tam giác bé tí. Những lúc đó, tui vừa ngượng vừa thích, lén lút ngắm thân hình mẹ, từ cặp vú bự 38E căng tròn, vòng eo thon thả, đến cặp mông mẩy đầy sức sống. Nhưng hôm nay, cái “đãi ngộ” mà tui thường độc quyền lại bị thằng Cường chen vào. Tui cay cú muốn chết, chỉ muốn hét lên để mẹ biết mà che lại, nhưng cổ họng tui như bị bóp nghẹt, chẳng thốt được lời nào.
Đột nhiên, mẹ tui ngừng lau nhà, quay lại. Mẹ giật mình khi thấy không chỉ tui mà còn cả thằng Cường đứng đó, mắt nó dán chặt vào mẹ như muốn khoan thủng. Mẹ nhận ra ngay, cái tư thế ngồi xổm vừa rồi đã để lộ hết “hàng họ” trước mặt tui và thằng bạn học kiêm học sinh của mẹ. Mặt mẹ đỏ bừng, ngượng chín người, nhưng mẹ cố giữ bình tĩnh, nặn ra nụ cười gượng gạo: “Ừa, Quốc Cường cũng tới chơi hả? Chưa ăn cơm đúng không? Đi, đi với Thanh Minh ra bàn ăn trước đi, mẹ… à, cô làm nhiều món lắm, còn nóng hổi. Cô lau nốt sàn này đã!”
Mẹ nói xong, cố che giấu sự lúng túng, quay lại lau sàn thêm vài cái. Nhưng cái áo thun trắng mẹ đang mặc càng làm mọi chuyện tệ hơn. Áo mỏng, bó sát, lộ rõ cặp vú bự căng tròn, hơi rung rinh mỗi khi mẹ động. Ở bên hông, mẹ buộc cái nơ bướm đơn giản, làm vạt áo lệch đi, để lộ cái rốn nhỏ xinh và một bên eo thon trắng ngần. Tệ hơn nữa, cái quần lót tam giác mỏng manh bên dưới để lộ mớ lông lồn lòa xòa, như ẩn như hiện, làm tui đứng đó mà tim đập thình thịch. Thằng Cường thì khỏi nói, mắt nó sáng quắc, nhìn mẹ tui như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tui muốn kéo mẹ ra khỏi tình huống này, nhưng không biết làm sao. Trong lòng tui rối như tơ vò, vừa tức vì mẹ bị thằng Cường nhìn hết, vừa lo nó sẽ phát hiện mẹ tui là cô giáo chủ nhiệm. Nếu nó biết mẹ con tui là mẹ con thật, chắc chắn tui sẽ bị nó hành cho ra bã. Tui chỉ biết đứng đó, lẩm bẩm trong đầu: “Chết tiệt, phải tìm cách bịt miệng thằng này, không thì toi!”

Bình luận

Để lại bình luận