Chương 5

: Mạnh Cường đụ mẹ tôi

Lúc này, Mạnh Cường đang âm trầm thưởng thức khung cảnh người đẹp thoát y này. Khi lấy được chiếc quần lót màu đỏ của mẹ tôi hắn còn giơ nó lên để nhìn một lúc, nhưng cũng không biết hắn là đang nhìn chiếc quần lót hay là nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang xấu hổ của mẹ tôi.
Mạnh Cường nhìn nó một lúc rồi nói: “Lấy thứ trong âm hộ của cô ra đây.”

Mẹ tôi tiếp tục thò tay vào chiếc váy ngắn, cố gắng lấy ra ba vật tròn tròn hình bầu dục màu hồng, đưa đến trước mặt Mạnh Cường.

Mạnh Cường dường như suy nghĩ gì đó một lúc rồi nói: “Nhét tất cả những thứ này vào lỗ đít cô đi.”

Mẹ tôi nghe vậy thì sửng sốt, vô thức nói:

“Nhưng, mông của nô lệ đã có …”

“Nhét vào!” Bà ấy chưa kịp nói xong, Mạnh Cường đã lạnh lùng cắt ngang lời bà.

Mẹ tôi rùng mình, tay run run nhét ba vật tròn tròn vào trong chiếc váy ngắn của mình. Tuy nhiên, trong quá trình nhét chúng vào trong, bà ấy lộ rõ vẻ đau đớn trên khuôn mặt mình, đồng thời còn phát ra những tiếng kêu “Ahh… Ahh…” ngắt quãng. Mạnh Cường chỉ đứng một bên nhìn mọi thứ. Thật là một con súc vật, tôi không ngừng nguyền rủa hắn trong lòng.

Sau khi mẹ tôi thò tay vào váy mình để nhét mấy vật tròn tròn kia vào, Mạnh Cường cuộn vớ lại thành một cục và ra lệnh cho mẹ tôi: “Há miệng ra.”

Mẹ tôi ngoan ngoãn há miệng ra, lúc đó Mạnh Cường cũng ngay lập tức nhét hết nội ý vào miệng mẹ tôi. Sau đó hắn nói tiếp : “Tư thế chó cái thứ ba.”

Nghe lệnh, mẹ tôi lập tức phản ứng lại ngay, bà quay người ra sau, vung rộng cả hai tay hai chân dưới đất, khi người bà nằm bò nhoài trên đất bà vẫn giữ cho cánh tay và hai chân được thẳng, bà vén cái váy ngắn của mình lên, mông thì vểnh lên hướng về phía Mạnh Cường. Bà ấy phơi bày âm hộ và mông của mình, những nơi thầm kín ra trước mặt học sinh của mình.

Những động tác này được thực hiện vô cùng mượt mà và uyển chuyển đến mức khiến tôi cảm thấy khó tin.

Còn Mạnh Cường có vẻ như rất hài lòng, hắn ngắm nghía cặp mông của mẹ tôi như một tác phẩm nghệ thuật rất lâu. Rồi mới gật đầu, hai tay nắm lấy cái eo thon của mẹ tôi.

Vừa mới lúc đầu, tôi thấy rằng do khoảng cách chiều cao giữa hai người quá lớn nên cho dù mẹ tôi đã cố gắng ưỡn mông lên. Nhưng mà vẫn cách háng Mạnh Cường một khoảng. Khi tôi đang tự hỏi liệu Mạnh Cường có định sẽ khuỵu xuống, thì tôi đã nhìn thấy hắn khẽ hừ lên một tiếng và trực tiếp nhấc bỗng mẹ tôi lên!

Mạnh Cường đâm cặc vào mẹ tôi một cách thô bạo. Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng hóa ra Mạnh Cường lại mạnh như vậy! Người mẹ cao chưa đến 1 mét 5 có thân hình nhỏ nhắn của tôi ở trước một Mạnh Cường cao đến hơn 1 mét 8 thân hình vạm vỡ trông giống như một con búp bê xinh đẹp, để mặc cho tên khổng lồ tự ý nhào nặn giày vò.

Mạnh Cường chỉ quan tâm đến sự thoải mái của bản thân, dùng lực thúc mạnh vào cái mông nhỏ nhắn nhưng đầy đặn của mẹ tôi. Căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng va chạm của da thịt, tiếng thở hổn hển của đàn ông và những tiếng rên thút thít mơ hồ của phụ nữ.

Tôi không biết mình đã rời đi vào lúc nào.
Trong những giây phút tiếp theo, tôi đã ở trong tình trạng vô cùng bối rối. Trong lờ mờ nhớ rằng tôi đã lặng lẽ rời khỏi nhà kho đó khi chứng kiến những tiếng va chạm cơ thể va chạm tựa như sóng biển dồn dập, để hai người đó tiếp tục công việc bất chính của mình. Tôi không biết tại sao mình lại không làm gì cả, có lẽ tôi vẫn chưa thể chấp nhận thực tế trước mắt, và tôi không thể hiểu tại sao điều này lại xảy ra.

Sau khi trở lại lớp học, một giáo viên đã hỏi các học sinh khác tại sao Mạnh Cường không lên lớp học, và có bạn trả lời rằng: “Dạ, Mạnh Cường đã bị cô chủ nhiệm dẫn đi giáo huấn cho một bài học rồi!”

Những lời này lại đưa tôi trở lại cửa nhà kho, và hình ảnh đẹp cứ như trong mộng tưởng trong huyễn hoặc cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.
“Giáo huấn?” Tôi nghĩ đến hình ảnh Mạnh Cường đạp lên người mẹ đang quỳ trên mặt đất của tôi. Rốt cuộc thế nào gọi là giáo huấn? Và ai đang giáo huấn ai?

Người mẹ xinh đẹp động lòng người của tôi, người mẹ cao quý của tôi, cô chủ nhiệm trang nghiêm của lớp tôi, rốt cuộc là tại vì sao. Trong nhà kho, bà ấy lại chỉ như một con chó cái, để người khác bắt nạt, thậm chí còn gọi cái tên phế vật Mạnh Cường đó là chủ nhân, tự gọi bản thân mình là một nô lệ thấp hèn?

Tôi vẫn không thể coi người mẹ và “tên phế vật” trong ấn tượng của tôi cùng với hai con người trong nhà kho đó là cùng một người, nhưng những hình ảnh mẹ tôi bị Mạnh Cường chơi đùa đó cứ vây lấy tôi như một cơn ác mộng, nó khiến tôi bối rối và đau đớn, như có vô số con kiến đang cắn xé tim phổi của tôi.

Dường như đó chỉ là một khoảnh khắc, và cũng dường như là hàng ngàn năm đã trôi qua. Cuối cùng tôi đã có thể trụ vững qua tiết học này. Trước khi tôi kịp định thần lại, thì điều tiếp theo xảy ra càng khiến tôi hoangmang hơn. “Tên phế vật” đó đã trở lại lớp học, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong không trung một lúc, tôi vội vàng cúi đầu không nhìn hắn nữa.

________________

Bình luận

Để lại bình luận