Chương 5

Khi bữa cơm được dọn ra, cả bốn người ngồi quây quần bên mâm. Dù chỉ là cơm trắng ăn với thịt lợn nướng, nhưng đối với họ, đây là bữa ăn thịnh soạn nhất mà họ từng có trong nhiều năm qua. Trương Đại Kiếm không khỏi cảm thấy ấm lòng. Hắn đã thực sự làm được điều gì đó có ý nghĩa.

【Đinh! Nhiệm vụ phụ: Đảm bảo gia đình có nơi trú ẩn an toàn và tiện nghi.】
【Phần thưởng: Gói quà “Thiết Kế Cổ Trấn” (Bản vẽ chi tiết kiến trúc của một cổ trấn thu nhỏ, có khả năng phòng thủ và tự cung tự cấp) và kỹ năng “Kiến Tạo Thiên Tài” cấp 1.】

Trương Đại Kiếm suýt sặc cơm. Cái quái gì vậy? Lại nhiệm vụ phụ? Lại bản vẽ cổ trấn? Cái hệ thống này đúng là muốn lão tử làm bá chủ một phương mà! Hắn liếc nhìn căn nhà tranh dột nát, rồi lại nhìn ra ngoài trời tối đen. Xây một cổ trấn? Nghe có vẻ điên rồ, nhưng với hệ thống thì mọi thứ đều có thể.

“Tẩu tử, nàng thấy căn nhà này thế nào?” Trương Đại Kiếm hỏi bâng quơ, ánh mắt liếc nhìn những khe hở trên vách, nơi gió lạnh vẫn lùa vào.

Lâm Uyển Như ngẩng đầu. “Nhà tuy cũ nát, nhưng vẫn là nơi che mưa che nắng cho chúng ta.” Nàng nói, giọng có chút buồn bã. “Đệ đừng nghĩ ngợi nhiều. Giờ có gạo ăn, có thịt rồi là tốt lắm rồi.”

“Không!” Trương Đại Kiếm kiên quyết. “Nhà như thế này sao gọi là nhà được? Gió lùa, mưa dột, lại còn không an toàn. Mấy ngày nữa ta sẽ tìm cách xây một căn nhà mới kiên cố hơn. Thậm chí là một… biệt viện!”

Lâm Uyển Như nhìn hắn, đôi mắt mở to. “Biệt viện? Đại Kiếm, đệ đừng nói đùa. Xây một căn nhà tranh tươm tất thôi đã là may mắn lắm rồi.”

“Ha ha ha, tẩu tử không tin ta sao?” Trương Đại Kiếm cười bí hiểm. Hắn không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ăn nốt phần cơm của mình. Trong đầu hắn, một kế hoạch lớn đang dần hình thành. Xây nhà mới? Xây biệt viện? Thậm chí là một cổ trấn? Hắn sẽ làm tất cả, để biến cái làng Triệu Gia nghèo nàn này thành vương quốc của riêng hắn!

Sau bữa ăn, Trương Đại Kiếm giúp Lâm Uyển Như dọn dẹp. Hai muội muội đã ngủ say trên tấm đệm rơm, bụng no căng và gương mặt thanh thản. Nhìn chúng, Trương Đại Kiếm lại cảm thấy trách nhiệm nặng nề hơn. Hắn không chỉ muốn chúng được ăn no, mà còn muốn chúng được sống an toàn, được mặc ấm, không phải lo sợ bất cứ điều gì.

Đêm đó, Trương Đại Kiếm trằn trọc không ngủ. Hắn không ngừng kiểm tra “Kho Đồ” và kỹ năng mới.
【Kiến Tạo Thiên Tài (Cấp 1): Tăng cường khả năng tư duy không gian, nhận thức vật liệu và tối ưu hóa thiết kế. Giảm 50% thời gian và vật liệu cần thiết cho việc xây dựng các công trình cơ bản.】

“Giảm 50% thời gian và vật liệu? Vãi thật!” Trương Đại Kiếm thầm rủa. Điều này có nghĩa là hắn có thể xây dựng nhanh hơn và ít tốn kém hơn người bình thường rất nhiều. Với bản vẽ “Thiết Kế Cổ Trấn” trong tay, hắn có thể bắt đầu từ việc cải tạo căn nhà hiện tại, sau đó là xây dựng thêm các công trình khác cho gia đình, và cuối cùng là… cả một cổ trấn!

Hắn nằm trên chiếc giường cứng như đá, lắng nghe tiếng côn trùng rỉ rả bên ngoài. Làng Triệu Gia chìm trong màn đêm tĩnh mịch, nhưng đối với Trương Đại Kiếm, đây không còn là sự tĩnh mịch của cái chết chóc nữa, mà là sự tĩnh mịch trước cơn bão. Hắn là cơn bão đó, sẽ khuấy động cái thế giới cổ đại này.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, Trương Đại Kiếm đã thức dậy. Hắn ra khỏi giường, hít thở sâu bầu không khí trong lành nhưng vẫn còn vương hơi lạnh. Cả cơ thể hắn tràn đầy năng lượng, dường như cơn đói và mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất. Hắn cảm thấy mình như một con người mới, không còn là gã văn phòng ẻo lả của thế giới cũ nữa.

Lâm Uyển Như đã dậy sớm hơn hắn, nàng đang ngồi tỉ mẩn vá lại những bộ quần áo rách nát. Hai muội muội vẫn còn ngủ say. Mùi cơm rang thơm lừng thoang thoảng từ bếp.

“Kiếm gia, đệ dậy rồi à? Mau vào ăn sáng đi.” Lâm Uyển Như khẽ nói, ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng vẫn gọi hắn là “Kiếm gia”, điều đó khiến hắn thấy rất hài lòng.

Trương Đại Kiếm bước vào bếp, nhìn thấy đĩa cơm rang trứng và thịt lợn rừng băm nhỏ. Hắn gật đầu. “Ừm, thơm đấy. Mà này, tẩu tử, nàng có biết ở đâu có nhiều đá và gỗ không? Loại gỗ tốt ấy.”

Lâm Uyển Như ngạc nhiên nhìn hắn. “Đệ hỏi để làm gì? Xây nhà sao? Phía sau núi có nhiều đá, còn trong rừng thì có gỗ. Nhưng gỗ tốt thì khó tìm lắm, lại còn phải đốn hạ, tốn rất nhiều sức lực.”

“Không sao, ta tự có cách.” Trương Đại Kiếm cười bí hiểm. “Nàng cứ ở nhà chăm sóc hai muội muội đi. Ta sẽ đi tìm vật liệu. Nhất định sẽ xây cho gia đình chúng ta một tòa nhà kiên cố, không ai có thể làm phiền được nữa.”

Hắn ăn nhanh bữa sáng, rồi quay ra sân. Hắn cần một chiếc rìu và một chiếc cuốc mới. Với kỹ năng “Kiến Tạo Thiên Tài”, hắn cần phải bắt đầu khảo sát địa hình ngay lập tức. Hắn liếc nhìn khu đất trống bên cạnh nhà mình, nơi một vài gốc cây cổ thụ lớn mọc sừng sững. Một ý tưởng táo bạo chợt lóe lên trong đầu hắn. Có lẽ, hắn sẽ không chỉ xây một căn nhà. Hắn sẽ xây dựng một công sự nhỏ, một pháo đài mini để bảo vệ gia đình mình khỏi mọi tai ương của thời đại loạn lạc này.

Bình luận

Để lại bình luận